Đó là một người đàn ông nho nhã, đeo kính, mặc áo sơ mi trắng, làn da hơi đen. Nụ cười của anh ta mang lại cảm giác chất phác. Dù chiếc áo sơ mi đã cũ và ngả vàng, nhưng dáng đứng thẳng thớm và khí chất của anh ta vẫn khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Các cô gái đều thích anh ta. Cô em út Khương Tuyết ríu rít hỏi chuyện không ngừng.
Lý Sùng Dự nói tiếng phổ thông không rành, xuất thân từ nông thôn. Trong thời kỳ "nghèo khó là vinh quang", anh ta được cử đi học đại học Công Nông Binh. Nhờ học giỏi, anh ta ở lại làm bác sĩ tại một bệnh viện ở thủ đô.
Những người đồng hương đến thủ đô thường tìm anh ta nhờ giúp đỡ. Anh ta là người nhiệt tình, danh tiếng rất tốt.
"Tiểu Lý à, đến rồi hả?" La Gia Thực nhìn chàng trai, lòng thấy khó chịu. Dù Lý Sùng Dự trông có vẻ sáng sủa và là một thanh niên ưu tú, nhưng so với Tống Thanh Việt thì thật quá nghèo nàn, chưa kể anh ta còn có cả đám người thân nghèo ở quê.
Lý Sùng Dự đẩy kính, mỉm cười ôn hòa: "Hôm nay cháu đến đưa Tiểu Ngọc đi xem phim."
La Gia Thực cố tình chọc tức: "Đến nhà người ta mà chẳng mang theo gì tốt à?"
Lý Sùng Dự cười ngượng, La Quỳnh Ngọc liền xô đẩy bố mình, kéo bạn trai rời đi.
Khi họ lướt qua Khương Mẫn, cô liếc nhìn Lý Sùng Dự. Anh ta là một lựa chọn tốt, nhưng trong mắt các bậc trưởng bối, anh ta không phải đối tượng lý tưởng vì gia cảnh, càng là nguồn gốc của những rắc rối.
Thế gian này, chẳng có đối tượng kết hôn nào hoàn hảo.
Nhưng sau khi trùng sinh, Khương Mẫn nhìn Lý Sùng Dự với ánh mắt khác. Trước đây, khi cô bị chết cháy trong vụ hỏa hoạn, cô không tin đó chỉ là kế hoạch của một mình La Quỳnh Ngọc. Nhất định có đồng phạm. Liệu có phải Lý Sùng Dự không?
Kiếp này, cô sẽ không nhường cơ hội vào đại học, càng không để bi kịch đời trước lặp lại. Còn việc trả thù, cô sẽ không tự làm bẩn tay mình.
Ông trời đã cho cô cơ hội sống lại, cô nhất định phải sống thật tốt, ngẩng cao đầu dưới ánh mặt trời, trở thành một sinh viên đại học đáng tự hào, thoát khỏi những kẻ tệ bạc, hướng đến một cuộc sống tươi đẹp.
Khương Mẫn mở tủ quần áo, dọn dẹp những bộ đồ cũ, định mang những bộ còn mặc được ra phơi. Mấy ngày gần đây, ánh nắng chan hòa, trời ban ngày nắng to, phơi dưới ánh mặt trời cảm thấy ấm áp. Trong khu xóm chung, nhiều người cũng phơi chăn mền, cả sân bỗng chốc như giăng đầy mạng nhện, đồ phơi chằng chịt khắp nơi.
Vừa phơi xong quần áo, một cô gái trẻ tìm đến cô. Cô gái này để tóc ngắn, mặc chiếc áo vải hoa xanh, tên là Từ Yến, sống ở khu nhà máy khăn mặt. Bố mẹ cô ta là công nhân của nhà máy, cô ta năm nay hai mươi tuổi, giống như Khương Mẫn, cũng là nữ thanh niên trí thức trở về từ vùng nông thôn.
“Mẫn Mẫn, cậu rảnh không? Đi dạo cùng bọn tôi nhé, Nhạc Nhạc nói muốn đi cắt tóc.”
Người cô ta nhắc đến là Tần Nhạc Nhạc, cũng là một nữ thanh niên trí thức. Mấy cô gái này thường chơi cùng nhau.
Khương Mẫn thấy Từ Yến, ban đầu định từ chối, nhưng sau đó nghĩ ngợi gì đó rồi đồng ý: “Vậy cùng đi đi.”
“Tên Thanh Việt nhà cậu đã báo cáo với cậu chưa? Ngày mai bọn tôi định tụ họp ở nhà hàng lớn, anh Tống nhà cậu mời khách đấy, đã xin phép cậu chưa vậy?”
Khương Mẫn cười nhạt: “Tiền là của anh ta, có liên quan gì đến tôi.”
“Rồi sẽ thành người một nhà, chẳng lẽ cậu không phải quản lý sao... Mẫn Mẫn, tôi thật sự ghen tị với cậu, tìm được một người tốt như đồng chí Tống. Bố mẹ đều là cán bộ, điều kiện lại tốt. So với cậu, tôi và Vệ Quốc chỉ là người thường thôi.”
Từ Yến, sau khi về quê lao động, đã ở bên Hàn Vệ Quốc, một con nhà công nhân giống cô ta. Hai người môn đăng hộ đối, sau khi về thành phố vẫn gắn bó với nhau, được cả hai bên gia đình ngầm thừa nhận.
Cả hai rời đi, gặp Tần Nhạc Nhạc. Vừa thấy Khương Mẫn, Tần Nhạc Nhạc đã tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Mẫn Mẫn, cậu đính hôn với đồng chí Tống rồi... Sau này chắc sẽ sống sung sướиɠ lắm. Mẹ anh ấy có nói gì về việc sắp xếp công việc cho cậu không? Kể tôi nghe với, cho bọn tôi ghen tị chút nào.”
Khương Mẫn mỉm cười, lắc đầu.