Dù biết chị gái đã tìm được một người có điều kiện gia đình tốt, Khương Thành Bình vẫn muốn chị gái có thêm của hồi môn để không bị gia đình chồng xem thường.
Cậu ấy rất rõ sự lạnh nhạt mà gia đình họ Tống dành cho chị mình. Nếu bố còn sống, chị gái của cậu ấy sẽ không phải chịu đựng những thiệt thòi như vậy.
Công việc của mẹ cậu là phần bồi thường sau khi bố qua đời, dành riêng cho gia đình họ, nên không thể để chị chịu thiệt thêm nữa.
Khương Mẫn mỉm cười, khẽ véo má cậu em trai, rồi đặt tay lên trán cậu ấy kiểm tra. Cô sợ cậu ấy bị nhiễm trùng uốn ván, nếu có dấu hiệu sốt thì phải lập tức đưa đến bệnh viện.
Khương Thành Bình mím môi. Dáng vẻ của cậu ấy nhẹ nhõm, nhưng trên má vẫn còn vệt máu, đôi mắt trong sáng lấp lánh giữa màn đêm. Cậu ấy giống như một tiểu tướng vừa bước ra từ núi thây biển máu – đây chính là trận thắng đầu tiên trong đời cậu ấy!
Cậu ấy không cảm thấy đau chút nào. Những vết thương trên người với cậu ấy là những huy chương anh hùng.
Cuối cùng, cậu ấy đã làm được một việc ý nghĩa cho chị gái mình.
Nhìn dáng vẻ của em trai, Khương Mẫn bất giác nhớ đến Trương Tiêu mà cô đã gặp ban ngày. Những người như bọn họ, dường như không bao giờ biết đến cảm giác đau đớn.
La Gia Thực, cậu hai của họ, tức tối đến mức méo miệng khi ở trong phòng. Rút tiền từ túi của ông ta chẳng khác nào xé thịt từ người. Số tiền ông ta vất vả dành dụm đều để dành cho con trai mình, La Bảo Khánh.
Bây giờ lại phải móc ra vài trăm đồng…
La Tiểu Vi lạnh mặt: "Anh, em biết anh vẫn còn tiền."
"Tiền đâu mà còn, số còn lại đều để dành cho Bảo Khánh cưới vợ cả rồi."
"Khương Mẫn sắp lấy chồng, Khương Thành Bình cũng phải lấy vợ."
"Tiền chi tiêu mỗi tháng đã nhiều như thế, Bảo Khánh còn thường xuyên mang sữa đến đây, cũng có thấy nhà tôi đòi tiền đâu?"
La Tiểu Vi nhìn ông ta với ánh mắt u ám: "Sữa đó là anh mượn tiền em để trả đấy, anh quên rồi à?"
La Gia Thực im bặt. Lần này, La Tiểu Vi quyết tâm đòi tiền. Dù rất quan tâm đến người anh ruột của mình, nhưng bà càng quan tâm đến danh tiếng của bản thân, càng để ý đến Khương Ngọc Bạch.
Những lời bà cụ Cát nói hôm nay như một nhát dao đâm thẳng vào tim bà.
Bà có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng riêng điều này thì không. Bà yêu người đàn ông đó hơn bất kỳ điều gì.
La Gia Thực miễn cưỡng rút ra 500 đồng đưa cho La Tiểu Vi, nói rằng phần còn lại ông ta không có, sẽ trả sau. La Tiểu Vi đưa số tiền này cho Khương Mẫn, dặn cô giữ lại. Một phần để thêm vào của hồi môn, phần còn lại để dành cho Khương Thành Bình sau này tìm việc và cưới vợ. Còn Khương Tuyết vẫn còn nhỏ, có thể đợi thêm.
Nhờ số tiền này, trong tay Khương Mẫn hiện có 600-700 đồng. Cô dự định đem gửi ngân hàng một phần, để ở nhà thì không an toàn.
Đêm đó, cô kẹp tiền dưới gối và ngủ rất ngon.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác, La Quỳnh Ngọc mở to mắt nhìn trần nhà, trằn trọc không sao ngủ được. Trước đây cô ta từng đưa Khương Mẫn 50 đồng, tỏ ra rộng rãi, còn khuyên nhủ La Gia Thực. Nhưng bây giờ, Khương Mẫn lại có trong tay hơn 500 đồng, gần như vét sạch túi của La Gia Thực.
Cô ta cắn chặt môi. La Gia Thực vốn là một kẻ cộc cằn, nhưng rất quan tâm đến con trai La Bảo Khánh và em gái ruột của mình. Chỉ cần La Tiểu Vi muốn, ông ta đều sẽ đưa.
Rõ ràng hai người họ gần bằng tuổi, rõ ràng cô ta cũng xinh đẹp và thông minh, vậy mà tại sao Khương Mẫn lại có một người bố hết mực yêu thương, che chở cô ngay cả khi đã qua đời?
Nghĩ đến đó, cô ta tức nghẹn.
Sáng hôm sau, Khương Mẫn vẫn như thường lệ, dậy sớm chạy bộ. Cô mang theo số tiền, chờ ngân hàng mở cửa để gửi vào, rồi mới cảm thấy an tâm.
Gửi tiền xong, cô ghé qua ăn một bát hoành thánh, mua thêm vài cái bánh bao, màn thầu mang về cho các em. Khi cô trở lại, trong nhà đã có khách – bạn trai của La Quỳnh Ngọc, bác sĩ Lý Sùng Dự.