Hai người bọn họ đứng chung một chỗ, nam tử anh tuấn nho nhã, nữ tử xinh đẹp đoan trang, tình ý dạt dào, đạo ý hòa hợp. Hứa Ứng Sơn nhìn hai tiểu bối bất luận là tu vi hay tuổi tác đều vô cùng xứng đôi, trong mắt hiện lên một tia hài lòng.
Bất quá... Ánh mắt hắn khẽ liếc, chuyển dời đến trên người Diệp Thượng Thu, ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn.
Từ sau đại hội thu đồ lần trước, Diệp Thượng Thu vẫn luôn đội chiếc nón lá này, cũng không biết hắn lấy đâu ra linh khí như vậy, cư nhiên ngay cả thần thức của hắn cũng có thể ngăn cản bên ngoài...
Bất quá, rốt cuộc là hắn muốn che giấu vết thương trên mặt nên mới đội nón lá, hay là... muốn giấu giếm chuyện khác?
Năm đó chính tay hắn nhặt Diệp Thượng Thu từ ven đường về, không ai rõ tư chất của Diệp Thượng Thu hơn hắn. Hắn là Đan Hỏa Linh Căn vạn năm khó gặp ở thế giới Hi Hòa, lại có Thuần Mộc Chi Thể, tiềm lực trên con đường luyện dược vô cùng lớn. Có thể nói, sau khi Diệp Thượng Thu bước lên con đường luyện dược, trong tông môn, linh đan có chất lượng thượng thừa nhất, gần như có năm thành là từ tay hắn luyện ra.
Chính vì hắn biết rõ giá trị của Diệp Thượng Thu, cho nên hắn càng hiểu, vĩnh viễn không thể xem nhẹ Diệp Thượng Thu.
Hứa Ứng Sơn đứng dậy, tỏ vẻ vô cùng quan tâm hỏi: "Vết thương trên mặt Thượng Thu vẫn chưa lành hẳn sao?"
Hắn đi tới, đưa tay ra, bất thình lình chụp lấy chiếc nón lá trên đầu Diệp Thượng Thu.
"Xẹt..." một tiếng vang nhỏ vang lên, sắc mặt Hứa Ứng Sơn trắng bệch, bàn tay vươn về phía đầu Diệp Thượng Thu không khống chế được run rẩy, trong lòng bàn tay phủ kín một màu đen kịt. Mảng màu đen kia giống như có sinh mạng, di chuyển trong lòng bàn tay hắn, sau đó không ngừng chui vào cánh tay hắn.
Cảm giác quỷ dị khi chân nguyên bị thôn phệ kèm theo đau đớn truyền đến, Hứa Ứng Sơn nở một nụ cười gượng gạo: "Thượng Thu, con có ý gì?"
Mảng màu đen kia vẫn không ngừng lan lên trên, Hứa Ứng Sơn không ngừng vận chân nguyên chống đỡ, nhưng cũng chỉ làm chậm tốc độ lan lên của mảng màu đen kia, hoàn toàn không có cách nào áp chế nó triệt để.
Trong nháy mắt, chân nguyên trong cơ thể Hứa Ứng Sơn bị thôn phệ hơn phân nửa, hắn rốt cuộc lộ ra một tia sợ hãi oán độc: "Thượng Thu, ta nhớ ta đối xử với con không tệ..."
Diệp Thượng Thu im lặng một lát, sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình ngọc, tiện tay ném qua.
Hứa Ứng Sơn mở nút bình ngọc ra, một mùi thuốc kỳ dị bay ra, chỉ hít một hơi vào trong phổi, mảng màu đen trên cánh tay liền lập tức ngừng lan rộng, thậm chí mơ hồ có ý muốn rút lui.
Hứa Ứng Sơn trong lòng mừng rỡ, cắn răng, nuốt viên đan dược kia xuống.
Đan dược vừa vào miệng, liền hóa thành một dòng dược lực như rồng lao thẳng vào đan điền, theo tứ chi bách hài tản ra, nhất thời áp chế mảng màu đen kia.
Hứa Ứng Sơn tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với chính mình, hắn đưa ngón tay như đao, nhẹ nhàng rạch một đường trên cánh tay, từng giọt máu đen chảy ra, cho đến khi màu máu chuyển sang màu đỏ tươi, hắn mới đưa tay xoa một cái, cầm máu.
Thương Dư Từ ở bên cạnh phối hợp: "Tông chủ thứ lỗi, sư tôn của con không thích người khác đυ.ng vào người."
Hứa Nguyên Tư và Liêu Thái Vi cũng không ngờ Diệp Thượng Thu lại có chiêu này, nhất thời sắc mặt liền thay đổi. Hứa Ứng Sơn đưa mắt ra hiệu cho bọn họ, nở nụ cười: "Là... ta quên mất, với tính tình của Thượng Thu, trước giờ không thích người khác đυ.ng vào hắn."
Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm Diệp Thượng Thu.
Diệp Thượng Thu thần sắc không đổi, còn rất có nhàn tâm giơ tay, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đen dài mềm mại của Thương Dư Từ.