Vẻ Đẹp Của Bản Tôn Vượt Trội Cả Tu Chân Giới

Chương 19

Diệp Thượng Thu mặt không đổi sắc nhìn cô ta, không nói một lời, cả đại điện rơi vào một sự im lặng ngượng ngùng đến cực độ.

Hứa Ứng Sơn bất mãn: "Thượng Thu, con..."

Diệp Thượng Thu: "Được."

Ánh mắt Liêu Thái Vi sáng lên, sau đó đứng dậy, mặt mày hớn hở: "Đa tạ Ngọc Tiêu chân nhân đã thành toàn!"

Diệp Thượng Thu cũng mỉm cười.

Thành toàn?

Hiện tại đan điền của hắn vẫn còn tan hoang, vết sẹo trên mặt cũng chậm chạp không thể biến mất. Thần hồn của hắn thỉnh thoảng vẫn còn chịu đựng đau đớn như bị xé rách, Tử Hoa Kim Đan thượng phẩm khó khăn lắm mới ngưng tụ được cũng chằng chịt vết nứt... Chỉ vì Thính Hà tiên tử nhất thời tức giận, vì cái mà cô ta gọi là lưỡng tình tương duyệt.

Nếu như Liêu Thái Vi thẳng thắn cùng hắn thương lượng giải trừ hôn ước, lẽ nào hắn còn không đồng ý sao?

Còn có Hứa Ứng Sơn... Hứa Nguyên Tư...

Khóe môi Diệp Thượng Thu nở một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt lại là một mảnh đạm mạc.

Bên kia, Liêu Thái Vi có lẽ cảm thấy đã đạt được mục đích của mình, cũng không kiêng dè Diệp Thượng Thu, cười duyên dáng trao đổi ánh mắt tình tứ cùng Hứa Nguyên Tư, tình ý trong đó, cho dù là người mù cũng có thể nhìn ra.

Thương Dư Từ mang theo nụ cười từ bi đứng sau lưng Diệp Thượng Thu, chuỗi hạt trong tay không nhanh không chậm di chuyển, phát ra tiếng lách cách nhẹ nhàng.

Liêu Thái Vi và Hứa Nguyên Tư liếc mắt đưa tình đủ rồi, mới mày mắt mang ý cười đứng dậy, đi đến bên cạnh Diệp Thượng Thu đứng yên, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra mấy bình đan dược: "Nghe nói Ngọc Tiêu chân nhân gần đây thân thể không khoẻ, mấy bình đan dược này có công hiệu điều dưỡng, Ngọc Tiêu chân nhân cứ cầm lấy."

Diệp Thượng Thu rũ mắt khẽ nhìn mấy bình ngọc kia, liếc mắt liền nhận ra trên thân bình, đều khắc một chiếc lá không rõ ràng, giống hệt những bình ngọc mà hắn thường dùng.

Từ sau khi hắn bước lên con đường luyện dược, cùng Thanh Đô Phong lập xuống hôn ước, mỗi năm đều sẽ đưa cho Thanh Đô Phong một số lượng đan dược nhất định, bất luận nhiều ít, đều là linh đan có công hiệu cực kỳ thiết thực, phẩm chất thượng đẳng.

Mà mấy bình đan dược này, hắn chỉ khẽ liếc nhìn bình ngọc, liền biết bên trong đựng đan dược gì, lại là lúc nào hắn luyện chế.

Cầm đan dược do hắn luyện chế, bày ra vẻ mặt ban ơn đưa cho hắn...

Diệp Thượng Thu lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Không cần."

Liêu Thái Vi hung hăng nhíu mày, chỉ cảm thấy Diệp Thượng Thu không nể mặt mình, có chút không vui.

Lúc này, Thương Dư Từ cử động. Cậu ta hướng về phía Liêu Thái Vi niệm một câu "A Di Đà Phật", sau đó nhanh chóng lấy từ trong nhẫn trữ vật của mình ra một bình đan dược, nhét vào tay Diệp Thượng Thu, ánh mắt ôn hòa chân thành: "Sư tôn không quen dùng đồ người khác cho."

Diệp Thượng Thu: "..."

Thương Dư Từ thần sắc thản nhiên, hướng hắn nhếch khóe miệng.

Liêu Thái Vi siết chặt mấy bình ngọc trong tay, nhét chúng trở lại nhẫn trữ vật của mình, cười gượng: "Thì ra là thế... Vậy là ta đường đột rồi."

Hứa Nguyên Tư thấy vậy, sợ cô ta nhất thời nổi giận, chọc giận Diệp Thượng Thu, ngược lại chuốc thêm phiền phức, liền đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ eo cô ta: "Sơn Nhạc Tông cách Thanh Đô Phong không gần, hôm nay Thái Vi tới đây chắc cũng mệt rồi, để ta đưa muội và Ngọc Tiêu sư đệ cùng đi."

Thần sắc Liêu Thái Vi dịu lại: "Vậy làm phiền Nguyên Tư huynh rồi."

Hứa Nguyên Tư ôn hòa nho nhã mỉm cười, đúng chuẩn một hào hoa quân tử (quân tử nho nhã).