Xuyên Nhanh Nữ Phụ Pháo Hôi Lựa Chọn Làm Ruộng

Chương 11:

"Từ Nhân, cậu bị điên à? Cái xe to như thế mà cậu lái được á? Con trai cao to còn chưa chắc đã điều khiển được."

"..."

Lớp trưởng nghe vậy cũng không dám gật bừa.

Cậu là con trai, hơn nữa còn khá cao to.

Cậu đẩy mắt kính, nhìn Từ Nhân: "Cậu chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn, chắc chắn, cực kỳ chắc chắn! Nếu có thì tớ đăng ký!"

"Có thì có..."

"Vậy còn chờ gì nữa! Ghi tên tớ vào... Thôi, để tớ tự ghi!"

Từ Nhân giật lấy bút trong tay lớp trưởng, tìm mục máy kéo trên bảng, nắn nót viết tên mình vào.

"Từ Nhân, cậu đỉnh thật!"

Nam sinh phía sau ồn ào, giơ ngón tay cái với cô.

Từ Nhân nhướng mày: "Không được tranh với tớ đâu đấy!"

"Không tranh đâu, hahaha..."

Mỗi lớp chỉ cần hai người lái máy kéo cày ruộng, một suất của lớp đã thuộc về Từ Nhân, suất còn lại đương nhiên trở thành miếng bánh ngon.

Từ Nhân không quan tâm ai giành được suất còn lại, cô tranh thủ giờ ra chơi mười phút để ghi đơn đặt hàng cho chị dâu.

"Cái quần này đẹp thật đấy! Sao tuần trước cậu không mặc?"

Đồng Quế Hoa hối hận vì đặt hàng sớm, cảm thấy cái quần Từ Nhân đang mặc thời trang hơn hẳn.

Nhưng cô vừa mới may một cái quần mới, dù vải may quần áo lao động rẻ hơn vải bông rất nhiều, nhưng cũng không thể may thêm một cái trong thời gian ngắn được.

Dù nhà có chiều cô cũng không thể để cô hoang phí như vậy.

Nhưng cô không có tiền đặt hàng không có nghĩa là các bạn học khác cũng không có tiền.

Đặc biệt là mấy nữ sinh tuần trước còn đang lưỡng lự, tuần này nhìn thấy Từ Nhân mặc quần mới đến lớp, vải vóc tuy bình thường nhưng kiểu dáng lại mới lạ, thời trang, thế là nhao nhao đến đặt hàng.

Chỉ trong một giờ ra chơi, Từ Nhân đã nhận được đơn đặt hàng của năm cái quần và hai cái áo sơ mi.

Buổi tối, cô về ký túc xá khoe.

Hôm sau, nữ sinh lớp bên cạnh cũng tìm đến cô đặt may.

Cho đến ngày lên đường đến nông trường tham gia lao động tập thể, quyển vở cô dùng để ghi đơn đặt hàng đã kín ba trang, cặp sách suýt nữa thì không nhét vừa vải.

Từ Nhân chợt nhớ đến lần xuyên không đến thời Dân quốc, cô từng dùng điểm năng lượng đổi một chiếc balo thần kỳ. Tuy rằng rất nhanh sau đó cô đã chết, nhưng chiếc balo hẳn là vẫn còn.

Tối hôm đó, sau khi tắt đèn, cô đăng nhập vào kho hệ thống, tìm kiếm trong đống vật tư một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy.

Balo thần kỳ trông khá giống cặp sách thời này, cũng màu xanh quân đội, cũng đeo một bên vai.

Nhưng bên trong lại có càn khôn, đáng tiếc lúc trước điểm năng lượng của cô không đủ, chỉ đổi được loại dung tích một mét khối, nhưng để đựng vải thì quá đủ rồi.

Chiếc balo trông không có gì đặc biệt, đeo trên vai cũng không nặng, rất phù hợp với người lao động cần cù như cô - chở vải về nhà, chở thành phẩm đến trường.

...

Chẳng mấy chốc đã đến thứ Sáu, trường học sắp xếp giáo viên dẫn đội, tổ chức học sinh khối 10, 11 đến nông trường tham gia lao động tập thể.

"Từ Nhân, cậu quyết định lái máy kéo thật à? Hay là đổi công việc với bạn nam nào đi."

Trên đường đi, Đồng Quế Hoa còn lo lắng hơn cả Từ Nhân.

Từ Nhân lắc đầu, khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới đổi.

"Cậu muốn học thêm kỹ năng phòng thân à?"

Đồng Quế Hoa cho rằng mình đã tìm ra chân tướng.

Sang năm là tốt nghiệp, thành tích của Từ Nhân cũng không khác cô là bao, khả năng thi đỗ đại học, cao đẳng không lớn.

Nhà cô ấy đã bắt đầu nhờ vả người quen.

Nhà Từ Nhân ở nông thôn, trong thành phố cũng không nghe nói có họ hàng, muốn xin vào nhà máy thì không khó, nhưng muốn có công việc tốt, vị trí tốt thì không có tiền không có quan hệ thì rất khó.

"Nhưng chúng ta đến đây là để lao động, chứ có phải học kỹ năng đâu, nông trường có cho cậu học không? Đến lúc đó không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?"

"Không đâu, cậu xem những người đăng ký đi, có ai biết lái máy kéo đâu? Chắc chắn là phải dạy chúng ta trước, không thì làm sao mà cày ruộng được?"

Từ Nhân đoán không sai, nếu nông trường đã đưa ra công việc lái máy kéo cày ruộng, vậy thì đã chuẩn bị sẵn sàng để dạy người mới.

Người phụ trách nông trường luôn trăn trở tìm đối sách, mấy năm nay, cải tạo lao động không còn thịnh hành, nhân lực của nông trường không đủ, phải thuê thêm người mới được.

Nhưng đơn xin tăng biên chế chưa được phê duyệt ngay, vì vậy ông ta liên hệ với các trường học trong địa bàn, để học sinh đến nông trường lao động vào mỗi tuần, nông trường sẽ cung cấp thêm rau củ cho nhà ăn của trường. Hai bên cùng có lợi!