Editor: L’espoir
*
Đây là một trạm lớn, có rất nhiều người lên xe, chật kín khoang xe chật hẹp.
Ngay khi xe buýt rời khỏi trạm thì nó bất ngờ phanh gấp, lơ lửng giữa không trung.
Người đang buồn ngủ bị đập đầu vào lưng ghế phía trước, người đang đứng vội vàng nắm lấy tay bịn, cả khoang xe đầy tiếng chửi bới, có không ít người nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ai nấy đều có chút thắc mắc.
“Đây đâu phải là bến xe, dừng ở đây làm gì?”
Cửa xe buýt bỗng nhiên mở ra, một luồng không khí lạnh lẽo tràn vào thùng xe, xua tan cái oi bức đầy mùi người trong xe
Đi vào cùng với gió lạnh không phải là người, mà là một quả cầu lơ lửng trên không trung.
Toàn thân nó màu bạc, to bằng quả bóng rổ, lơ lửng trôi vào khoang xe một cách mượt mà, không một tiếng động.
Tiếng chửi bới lập tức dừng lại.
Trên thân quả cầu màu bạc, in mấy chữ màu trắng: DOD.
Người đàn ông ngồi sau Bùi Nhiễm thấp giọng nói thầm: “Là người đại diện của Cơ quan An ninh Liên bang.”
Ba chữ “người đại diện” giống như một công tắc, khơi gợi những mảnh ký ức về nguyên thân còn sót lại trong đầu của Bùi Nhiễm.
“Người đại diện” cũng không phải là người, mà là trí tuệ nhân tạo thông thạo một lĩnh vực nào đó, cũng chính là AI.
Nghe nói trước đó không lâu, Bộ Quốc phòng và An ninh Liên bang vừa mới chính thức sử dụng một AI hoàn toàn mới, thay thế các chuyên gia nhân loại để toàn quyền phụ trách xử lý và điều phối tất cả sự vụ quốc phòng và an ninh của Liên bang.
Xem ra chính là người trước mắt này.
Vật thể này trông hoàn toàn phi nhân loại, không hề liên quan đến chữ “người” trong “người đại diện”.
Chính giữa quả cầu kim loại có một bộ phận màu đen, giống như một con mắt đen sâu không thấy đáy, lờ mờ chuyển động, lạnh lùng quét qua từng hành khách trong toa xe.
Nó lơ lửng giữa không trung, lặng lẽ di chuyển chậm rãi dọc theo lối đi nhỏ, mọi người tự giác nép mình vào sát nhau để nhường chỗ cho nó đi qua, không ai dám nhìn thẳng vào nó, mọi người đều tránh ánh mắt, cúi đầu xuống.
Quả cầu kim loại càng lúc càng tiến lại gần, cách Bùi Nhiễm không đến một mét thì dừng lại.
“Con mắt” kia xoay chuyển nhẹ nhàng.
Người đàn bà ngồi bên cạnh Bùi Nhiễm mang vẻ mặt khẩn trương, ngón tay vô thức nắm chặt túi xách đặt trên đùi, sắc mặt tái nhợt.
Một chấm đỏ phía trên “Con mắt” của quả cầu lóe lên.
“Pằng” một tiếng súng vang lên.
Vài giọt chất lỏng bắn tung tóe lên má Bùi Nhiễm.
Đầu của người đàn bà ngồi cạnh như thể đột nhiên mất đi sự chống đỡ, cần cổ yếu ớt gục xuống, bàn tay co giật như chân gà buông thõng.
Bùi Nhiễm lau một cái, đầu ngón tay của găng tay ướt sũng, mũi ngửi được một mùi tanh thoang thoảng—— là máu.
Hành khách trong xe sững sờ một lát, rồi bỗng nhiên vang lên những tiếng thét chói tai, nối tiếp nhau không dứt.
Con mắt đen trên quả cầu kim loại lại nhúc nhích nhẹ, lần này chuyển hướng về phía Bùi Nhiễm.
Bùi Nhiễm không kêu lên, cũng không nhúc nhích, cô biết, nó đang “nhìn” cô.
Con mắt màu đen ấy giống như con ngươi quá khổ, như thể không có tiêu điểm, nhưng dường như lại có thể nhìn thấy hết mọi thứ.
Nó cứ nhìn chằm chằm vào Bùi Nhiễm như vậy, thời gian dừng lại lâu hơn bất kỳ ai khác, thậm chí còn lâu hơn cả lúc nhìn người đàn bà vừa mới bị bắn chết.
Bùi Nhiễm cũng nhìn nó mà không nhúc nhích.
Vị trí bắn của nó là một chấm đỏ nhỏ cách “mắt” khoảng một cm.
Tốc độ bắn quá nhanh, muốn né tránh gần như là không có khả năng.
Bây giờ bị nó nhắm thẳng về phía mình như vậy, hoàn toàn trong tư thế xử bắn.
Chỉ có thể đánh cược rằng nó sẽ không vô duyên vô cớ nổ súng với cô.
Bùi Nhiễm trầm ngâm nhìn chằm chằm vào chấm đỏ kia, toàn thân căng thẳng, trong lòng nhanh chóng đánh giá khả năng nó phát động công kích.
Vài giây sau, “con mắt” đột nhiên quay đi.
Một giọng nói nam lạnh lùng, thờ ơ phát ra từ quả cầu kim loại: “Xin các vị hành khách không cần hoảng hốt, đại diện an ninh Liên bang đang thực hiện công việc hàng ngày thôi.”
Nó gọi việc vừa gϊếŧ một người là “thực hiện công việc hàng ngày”.