Editor: L’espoir
*
Xe buýt cũ kỹ, thân xe có nhiều vết xước bẩn thỉu, nhưng lại được bao quanh dải đèn màu tím chói mắt, bảng điều khiển ở vị trí lái xe sáng trưng, nhưng không có ai.
“Xe của tôi đến rồi.” Ngải Hạ nói: “Nhà tôi ở trạm cuối cùng của chuyến xe này, tận cùng phía tây, qua đó phải đi hơn một tiếng đồng… Có thể thêm bạn được không? Để sau này thường xuyên liên lạc.”
Ngải Hạ xắn tay áo lên.
Trên cổ tay cô ấy có đeo một chiếc vòng tay màu đen có vân xoắn ốc rộng bằng một ngón tay, trông rất giống sợi dây chun buộc tóc, ôm sát vào cổ tay cô ấy, trên đó cố định một khối vuông màu đen cứng có kích thước bằng móng tay.
Cô ấy nhấn vào đó một cái, khó hiểu: “Ủa? Vòng tay bị hỏng rồi à?”
Xung quanh sáng lên.
Là bảng hiệu đèn neon và bảng trạm dừng ảo cùng sáng lên, như thể nguồn điện đã được khôi phục.
Cùng lúc đó, vòng tay của Ngải Hạ cũng có phản ứng, một màn hình ảo hiện lên, chỉ lớn bằng một quyển sách, hơi mỏng và bán trong suốt, giống như ảo ảnh ánh sáng và bóng tối, lơ lửng giữa không trung trước mặt cô.
Ngải Hạ thở dài: “Được rồi.”
Cô ấy nhấn vài cái rồi đưa vòng tay lại gần cổ tay của Bùi Nhiễm.
Bùi Nhiễm nhìn thấy trên cổ tay trái của mình, giữa ống tay áo và mép găng tay cũng đeo một chiếc vòng tay màu đen tương tự, một nửa che khuất, một nửa lộ ra.
Một tiếng vang nhỏ, một màn hình ảo nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Bùi Nhiễm:
【Xác nhận thêm người liên hệ Ngải Hạ?】
Bùi Nhiễm bấm xác nhận.
Lúc này Ngải Hạ mới cuống cuồng vội vã ôm thùng giấy bước lên xe buýt, trước khi lên xe hơi nghiêng đầu, đưa mắt nhìn vào một màn hình ảo ghi dòng chữ ‘quét mống mắt’ trước cửa xe rồi huơ huơ.
“Hẹn gặp lại lần sau nha——”
Xe buýt mang theo âm cuối run rẩy của Ngải Hạ, vèo một cái đột ngột mọc lên từ mặt đất, lái đi.
Nó vừa đi khỏi không bao lâu thì có một chiếc xe buýt khác đến, đầu xe hiển thị ‘F306’, Bùi Nhiễm mơ hồ biết rằng đây có lẽ là chuyến xe buýt đưa mình về nhà.
Cô học theo dáng vẻ của Ngải Hạ, thuận lợi quét mống mắt, lên xe tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Trên xe không lạnh, máy sưởi ấm áp liên tục thổi gió nóng, trong xe có khá nhiều hành khách, ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi, có người không chống nổi cơn buồn ngủ, ngủ gật nghiêng ngả.
Người ngồi bên cạnh là một người đàn bà trung niên ăn mặc như nhân viên văn phòng, cũng đang nhắm nghiền mắt ngủ gà ngủ gật, mái tóc vàng xơ xác như cỏ khô chẳng có chút sức sống nào, mặc bộ trang phục nhăn nhúm, không biết là do tan làm sớm hay là bị sa thải giống như Bùi Nhiễm, hoặc đang trên đường đi gặp khách hàng.
Trước xe có một màn hình quảng cáo lơ lửng với màu sắc tươi sáng, phát liên tục quảng cáo về bất động sản có tên là “Kim Sắc Dương Quang”, trong căn hộ được trang hoàng gọn gàng sáng sủa, cả gia đình đều nở nụ cười rạng rỡ, trong khi bài hát quảng cáo vui tươi vang lên phía sau:
“Đây là mái ấm tuyệt vời——”
“Gánh vác ước mơ của bạn và tôi——”
“Nơi tôi an tâm, hạnh phúc mãi mãi”
“Cùng nhau tắm trong ánh nắng vàng——”
Có người nâng mí mắt lên, liếc nhìn quảng cáo một cái, ngáp một cái, mí mắt lại mệt mỏi rũ xuống.
Chỉ có Bùi Nhiễm, ngồi thẳng lưng, lặng lẽ quét mắt nhìn toàn bộ toa xe.
Thật tốt.
Phương tiện giao thông tự do bay lượn dưới ánh nắng mặt trời, không bị lửa đạn bắn xuống, mọi người trong toa xe đều rất khỏe mạnh, không ai thiếu tay thiếu chân, mọi người đều đang sống trong bình yên.
Hơn nữa có thể dự đoán rằng, rất có khả năng sau nửa giờ, họ vẫn còn sống sót bình yên.
Ngày mai, tháng sau, thậm chí năm sau, cũng còn có thể tiếp tục sống bình yên.
Đây là một thế giới mới an toàn, một ngôi nhà mơ ước tuyệt vời, tốt hơn tất cả những giấc mơ mà Bùi Nhiễm từng mơ kể từ khi sinh ra.
Trong thế giới tốt đẹp này, những chiếc xe buýt tự do lượn lách trong khu rừng thép xám xịt lấp lánh ánh đèn neon, bắt lấy khoảng trống, lao lên lao xuống, chạy nhanh về phía trước như bay, rất nhanh đã đến trạm tiếp theo.