Đại Tề Quốc: Phong Vân Dũng Động

Chương 19: Ta liền hôn nàng

“Đi thôi, mọi việc đã sáng tỏ, chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này."

“Ngươi muốn đưa ta đi đâu. Ngươi làm cái gì?"

Lạc Cơ cảnh giác khi thấy Trần Nhược từng bước tới gần nhưng hắn bất chợt cúi người bế bổng nàng khiến nàng sợ hãi hét lên. Cơ thể mềm mạicủa Lạc Cơ nằm gọn trong vòng tay Trần Nhược, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào l*иg ngực vững chãi dần trở nên nóng bừng, như thể có một ngọn lửa chạy khắp cơ thể nàng. Lạc Cơ có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp tim của hắn truyền đến, trong lòng liền theo đó dâng lên một cảm giác khác thường.

“Nàng hiện tại là tù nhân của ta, tự nhiên phải đem về nhà từ từ dạy dỗ."

Trần Nhược cúi đầu nhân nữ tử này, trên khuôn mặt tuần tự nở ra nụ cười tà ác, trong giong nói tràn ngập hỉ ngược.

"Ngươi... khốn kiếp."

“Công phu mắng người của nàng quả thực rất tệ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mỗi câu này, bất quá, dáng vẻ mắng chửi của nàng rất mê người nàng có biết hay không."

Lạc cơ bất lực trước tên này, nhưng nàng là tiểu thư từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều, tuy rằng tính cách có chút tùy hứng nhưng nàng làm sao có thể rống giọng chửi đổng như mấy bà mụ ngoài chợ, bình thường nàng trong tông môn chỉ trừng mắt là những tên kia đã vội vã tươi cười chạy tới lấy lòng, khốn kiếp đã là từ ngữ thô tục nhất nàng có thể nghĩ ra. Ngay khi Lạc Cơ đang vắt óc suy tư nên mắng tên này như thế nào cho bõ cơn tức thì lời nói của Trần Nhược khiến nàng sợ hãi vội vàng ngậm chặt miệng nhỏ, không dám tiếp tục mở miệng trêu chọc hắn nữa.

“Bất quá hiện tại ra ngoài bên kia còn không ít người, từ giờ nàng còn mở miệng mắng ta một câu ta liền hôn nàng một cái, ta cũng muốn xem chiếc miếng nhỏ xinh này của nàng muốn được ta hôn bao nhiêu lần."

Lạc cơ nghe được lời đe dọa này liền thành thật để Trần Nhược bế mình ra khỏi mật thất, nàng vốn nghĩ tên vô lại này sẽ thừa cơ khi mình nhưng không ngờ Trần Nhược thực sự không hề chiếm tiện nghi của nàng, hai tay đều rất thành thật. Trần Nhược trong lòng cười thầm, hắn không cần nhìn cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Lạc Cơ lúc này, dù sao kiếp trước hắn chính là đạo này cao thủ, hắn muốn tạo cho nàng biểu hiện rằng hắn là một tênvô sỉ nhưng lại có nguyên tắc của bản thân, hắn muốn để lại ấn tượng sâu sắc trong thâm tâm nàng.

Trần Nhược cứ thế ôm Lạc Cơ trong lòng tiến ra bên ngoài căn phòng lúc trước. Tất cả rương hộp trong này chính là một thành quốc khố, là sinh lễ của Hân Nhạc công chúa liên hôn cùng ngoại tộc năm đó. Tuy thời gian đã trôi qua hơn bốn mươi năm, có vài thứ trong đó đã mất đi giá trị nhưng đại đa phần vẫn được bảo tồn nguyên vẹn, đây là một món tài phú khổng lồ, đặc biệt quan trọng với Trần Nhược lúc này . Sau khi suy nghĩ hắn quyết định trước tiên để chúng ở chỗ này, sau này sẽ trở lại thu xếp.

Phong Hồi Cốc trung tâm, tùng lâm san sát không một bóng người, chỉ có một bức tượng phật tỏa ra quang mang rực rỡ cùng với tiếng lá cây xào xạc trong gió, bỗng một tiếng động vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh. Nếu có người ở đây nhìn thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc ngây người, lúc này bức tượng phật dần dần chìm xuống, mặt đất tách ra hai bên lộ ra một đầu thông đạo phía dưới, từ trong thông đạo dần hiện ra một thân ảnh cao lớn, gương mặt anh tuấn, bạch y phiêu phiêu, trong vòng tay ôm lấy một vị mỹ nhân nũng nịu khiến ngươi ta vô hạn mơ màng. Trần Nhược quay đầu nhìn lại thông đạo sau lưng không thể không cảm khái tài năng của vị trận pháp sư kia, từ bên ngoài nhìn vào có thể nói trời long đất lở, mặt đất bị tách ra làm đôi nhưng Trần Nhược cùng Lạc Cơ từ bên trong đi ra lại không cảm nhận dược một chút dị thường. Trần Nhược cũng hy vọng tràn đầy, hắn đã mang theo hai món bảo vật quan trọng nhất trong mật thất, Tật Phong Ngoa đang được đeo trên chân còn Kim Cương Thiên Tằm thì đang nằm trong ống tay áo, hắn tin rằng chỉ cần nghiên cứu hai kiện bảo bối này hắn sẽ tìm ra được truyền thừa của vị tiền bối kia, dù sao cũng là tác phẩm tâm huyết cuối đời, cộng thêm Phong Hồi Cốc này, hắn đã nung nấu ý tưởng biến nơi đây thành sào huyệt cảu riêng hắn, sẽ không cho phép ngoại nhân nhúng chàm.

Đúng lúc này một tiếng ho nhẹ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ trong lòng, Trần Nhược không khỏi than thở kỳ diệu của tạo hóa, sau đó chân khí tụ vào đầu ngón tay, “siu” một tiếng một mảnh vải từ y phục của hắn rơi xuống, nhẹ nhàng đắp lên khuôn mặt Lạc Cơ, chỉ để lộ ra đôi mắt phượng hắc bach phân minh khiến người ta chỉ cần nhìn một lần là sẽ nhớ mãi. Trần Nhược làm xong đây hết thảy mới hài lòng tiếp tục đi về phía trước, miêng còn không ngừng lẩm bẩm:

“Quá đẹp, không thể để cho kẻ khác nhìn thấy, phúc lợi này vẫn chỉ là của ta tốt hơn......”