"Tại sao người lại biết được những chuyên này, chuyên đã xảy ra hơn bôn mươi năm, hơn nữa hẳn là cũng không có quá nhiêu người biệt mới đúng."
Lạc Cơ chân chờ nói:
"Ta tìm thấy một bản chép tay của chính chủ trong thư phòng của cha... của chương môn, sau đó ta liên muôn tới đây xem xét."
“Nói vậy là ngươi cũng giống vị Hân Nhạc công chúa kia?" Trần Nhược nghe dược lý do của nàng không khỏi bật cười
Lạc Cơ khuôn mặt nhỏ hơi phiếm hồng, lần này đích thực là sau khi tìm thấy tự truyên của vị tiền bối năm xưa kia liên tìm kiếm cái mật đạo bí mật lúc trước rồi lên ra ngoài, nàng vẫn nghĩ với võ công của mình dù không thể tung hoành thiên hạ nhưng cũng có thể dễ dàng tự vệ, không ngờ vừa tới đây đã gặp bất trắc, rơi vào tay tên đáng ghét này, uống công lân trước thây hẳn ngất đi nàng còn đưa hắn ra ngoài cộc.
“Tay trái của nàng vì sao bị thương?
Trần Nhược bắt lấy tay trái của Lạc Cơ, kéo tay áo nàng lên lộ ra làn da trắng nôn, chỉ là phía trên lại có một vết thương do bị vật sắc của vào vẫn dạng chảy máu lô ra đặc biệt không hài hòa thâm chỉ cắt xuyên qua bao tay của nàng, Trần Nhược vừa nhìn liền nhận ra đây không phải phàm phâm, hỗn là xuất từ đai sư thủ bút, vậy mà đều bị cất xuyên, dù thấy dược vật nàng chạm phải sắc bén bao nhiêu. Hắn lấy từ trong ngục áo ra một chiếc khăn tay lụa nhẹ nhàng băng bó vết thương cho nàng, việc này kiếp trước hẳn đã làm vô cùng thuần thục, rất nhanh tay nàng đã được xử lý cân thân.
“Là đồ vật trên thạch bàn kia."
Lạc Cơ khi bị Trần Nhược chạm vào ngọc thủ thì như có một luồng điện chạy khắp cơ thể, nàng vốn muốn măng tên da^ʍ tặc này nhưng lại thấy hãn dịu dàng băng bó vết thương cho nàng, trong lòng suy nghĩ vì hẵn có mục đích tốt nên sẽ bỏ qua lân này.
Trần Nhược đi tới bên thạch bản, trên bản đặt ba chiếc hộp, bên ngoài hoàn cảnh u ám nhưng ở gần thì quang mang tỏa ra đặc biệt lóa mắt, Trần Nhược có thể thấy rõ vết máu lưu lại trên góc hộp bên trái, hẳn là máu từ vết thương của Lạc Cơ. Hắn cân thân vận khởi công pháp tự nôi lực thành một lớp cương khi bao bọc hai dâu ngón trẻ rồi một chỉ điểm ra. Theo tiếng động vang lên nắp hộp bật mở, trong hộp là một vật tựa như bọ cánh cứng chỉ có diệu toàn thân trăng muột, hai cánh mông như cánh về, chắc hẳn chính là thứ này lưu lại vết thương trên cánh tay Lạc Cơ tuy nhiên Trân Nhược lại không thấy dâu vết để lại như mặt ngoài chiếc hộp. Hẫn lấy một giọt thanh thủy nhỏ lên bẽ mặt cánh về lập tức dứt gãy, trôi tuột xuống mặt đất, không lưu lại một điểm dấu vết. Đây đích thực một kiện ám sát dại pháp khi a, Trần Nhược tự nhủ trong long sau đó cân thân đóng nắp lại, nhìn sang kiên bảo bối tiếp theo, hắn vẫn vận dụng thủ pháp cũ, bao phủ cương khí quanh hai dầu ngón tay rồi dùng chỉ pháp mở hộp, lần này bên trong là một đôi tật ngoa, Trần Nhược cầm lên xem xét, chỉ thấy một cảm giác mát lạnh truyền đên, hiên nhiên sử dụng tài liệu thượng hạng, ngàn dăm khó tìm, bất quá nửa ngày thời gian hăn vẫn không tìm tòi được điểm gì đặc biệt từ bên trong. Đồ vật đặt ở nơi này chắc chăn không chỉ như vậy, Trần Nhược đưa ánh mắt nhìn về Lạc Cơ bên cạnh nhưng hiên nhiên nàng cũng không biết lại lịch của vật này. Hắn đành từ bọ, tiếp tục tìm kiếm chiếc hộp cuối cùng, khác với hai kiên đồ vật trước, lần này bên trong chỉ đặt một bức thư tay, Trần Nhược đọc xong mới biết được tiền căn hâu quả, thì ra hai kiện bảo vật trước là tác phẩm của người bạn tâm giao kia, hằn là trận pháp đại sự, đã đạt tới dung nhập trận pháp vào trong đồ vật hoàn mỹ tình trạng, bốn mươi năm trước sự kiện kia chính chủ nhờ hẫn kiên tạo trận pháp ở Phong Hôi Cốc này vốn dĩ là muốn đô vật trong này không bao giờ xuất hiện nữa nhưng hắn không nỡ công sức của mình không được thế nhân hay biết nên đã bí mật lưu lại một đường vào trong cốc, sau này chính chủ biết được thì mọi sự đã rồi, cũng đành để như vậy, hơn nữa khi đó hãn đã già lại không tìm được truyền nhân thừa kẻ y bát của hắn nên đã lưu lại hai kiện bảo vật tâm đắc chờ đợi người hữu duyên, lần lượt là kim cương thiên tằm, hình như côn trùng lại là một kiện ám khí siêu cấp, tốc độ cực nhanh, khi tế lên địch nhân trong vòng trăm bước có thể nhất kích tất sát, trừ phi đối thủ cũng có đặc thù bảo mệnh, không thì có thể nói thập tử vô sinh. Tật phong ngoa thì được gia trì phong lực, có thể tự nhiên mượn nhờ lực gió, hơn nửa đế giày sử dụng huyền thạch vô cùng trân quý, khi đạp trên mặt nước cũng như trên đất bằng, có thể nói là bảo vật bảo mệnh hàng đầu, nếu như võ công của đối phương không vượt qua bản thân quá nhiều thì gần như không thể bắt kịp tốc độ của người sở hữu.
Trần Nhược mở cờ trong lòng, lần này không chỉ phát tài, đạt được hai kiện bảo vật trân quý hơn nữa còn bắt được một tiểu mỹ nhân nũng nịu, chỉ nghĩ đến đây hắn đã nhịn không được cười lớn thành tiếng, tiếng cười vang vọng khắp không gian yên tĩnh.....