Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà cam đỏ như một tấm gấm quý trải dài khắp bầu trời, sắc màu thay đổi từ nhạt đến đậm, rực rỡ mà huy hoàng.
Hiện tại, trong Plantagenet, mâu thuẫn giữa giới quý tộc và giới bình dân ngày càng gay gắt. Việc trường học xử lý nghiêm khắc Lục Nhất Hành càng khiến căng thẳng leo thang.
Khi mới nghe tin mình bị Plantagenet đuổi học, Lục Nhất Hành chẳng mảy may để ý, cứ tưởng đối phương chỉ đang đùa. Hắn cảm thấy hoang đường, tối qua hắn đâu có thực sự làm gì Khương Nghiên, dựa vào đâu mà lại đuổi học hắn?
Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, giáo viên đã gọi hắn vào văn phòng nói chuyện. Đến lúc này, hắn mới nhận ra… Đây là sự thật!
Điên rồi!
Cái trường này chắc chắn là điên rồi! Vì bảo vệ một học sinh nghèo mà dám không coi bọn họ ra gì sao?
Cơn giận bùng lên, Lục Nhất Hành bàn bạc với một nhóm bạn thân, quyết định kéo thêm nhiều người gây chuyện lớn. Nếu trường muốn đuổi học hắn, vậy thì trước hết cứ để hắn gây ra một vụ lộn xộn thật sự đi đã!
Dĩ nhiên, hắn còn một tính toán khác:
Người gây chuyện càng đông, luật bất trách chúng. Chẳng lẽ trường dám đuổi học hết bọn họ sao?
Nhưng học sinh nghèo cũng không phải loại dễ bị bắt nạt.
Họ vốn đã bất bình thay cho Khương Nghiên, giờ biết được kế hoạch của Lục Nhất Hành và đám người kia, lập tức lên kế hoạch phản đòn.
Lần này, họ quyết không khoanh tay chịu trận.
Những chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến Thiệu Dã. Hai tiết học buổi tối, cậu ngủ ngon lành hết một tiếng rưỡi. Để tránh tối nay trằn trọc mất ngủ, cậu lén chạy đến nhà thi đấu để xả bớt năng lượng dư thừa. Không bao lâu sau, mồ hôi đã vã ra đầy người.
Thiệu Dã đứng trước gương, giơ hai cánh tay lên, ngắm nhìn thân hình rắn chắc của mình.
Trong gương phản chiếu hình ảnh một chàng trai mặc áo ba lỗ đen và quần đùi thể thao, bắp tay cuồn cuộn, đường nét cơ bắp nổi lên như những dãy núi nhấp nhô.
Khá ổn đấy.
Cậu xoay người, ngắm nghía thêm một lượt nữa… Hmm, hình như phần mông vẫn còn có thể tập thêm một chút.
Đúng lúc đó, phòng tập nhảy bên cạnh vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào. Nhưng tiếng động này nghe có vẻ không giống tiếng nhạc hay tiếng bước chân khiêu vũ.
Thiệu Dã tò mò bước tới nhìn thử, và ngay khoảnh khắc cậu ghé mắt vào...
Bên trong có ít nhất mấy chục người, chia làm hai phe, đang chửi bới nhau. Một số người còn siết chặt nắm đấm, chỉ chực lao vào nhau, trông như một trận hỗn chiến sắp bùng nổ đến nơi.
Thiệu Dã hít một hơi lạnh.
Đông vậy luôn hả?
Bọn họ tụ tập ở đây để đánh nhau à? Rõ ràng không có vẻ gì là đang chuẩn bị chúc mừng sinh nhật người bạn thân nhất của mình.
Nếu đánh nhau thật, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng. Một chuyện lớn thế này, có lẽ cậu nên báo ngay cho hội trưởng.
Nhưng lúc hoàng hôn cậu có thấy hội trưởng đi cùng hiệu trưởng ra ngoài, giờ chắc vẫn chưa về.
Hơn nữa, kể cả có gọi được hội trưởng đến, cũng có thể không kịp nữa.
Nắm đấm không có mắt, nếu chẳng may làm hội trưởng bị thương thì sao?
Phiền phức ghê.
Thiệu Dã sờ cằm, khuôn mặt nghiêm túc hiếm có, huy động những tế bào não ít ỏi còn có thể hoạt động của mình.
Gọi bảo vệ trường bây giờ có thể hữu ích, nhưng nếu cậu có thể đứng ra dẹp loạn ngay lúc này, cứu nguy cho tình thế, giữ cho tòa nhà không sập xuống, chắc chắn hội trưởng sẽ cực kỳ hài lòng.
Biết đâu còn chịu nhận cậu làm đàn em?
Nhưng vấn đề là, trong kia ít nhất cũng có ba bốn chục người, mà cậu chỉ có hai nắm đấm. Dù gì thì hai tay cũng khó địch nổi nhiều hơn bốn mươi cái tay.
Vậy thì phải làm sao đây?
Thiệu Dã đưa tay lên, vỗ vào trán mình.
Có cách rồi!