Lời còn chưa có dứt, "Xoảng" một tiếng, Nguyễn Kiến Đảng đem cái chén trong tay đập xuống, toàn bộ cái bàn đều chấn động theo.
Nguyễn Vĩ và Nguyễn Thỉ bị dọa sợ rụt cổ vào, Liễu Chiêu Đệ cũng bị dọa tới mức trắng bệch. Lúc này cô ta mới phản ứng lại bản thân đã nói cái gì, ngập ngừng muốn giải thích một chút lại bị Nguyễn Kiến Đảng trầm giọng đánh gãy: "Nếu cô còn ăn nói ngu ngốc như vậy, có tin tôi đánh chết cô không?"
Bốn anh em họ Nguyễn đều là đại hán uy vũ, thể trạng kia ở trong đội đều là người xuất sắc. Tuy rằng cô ta không bị đánh qua nhưng bị rống lên như vậy, Liễu Chiêu Đệ vẫn rất sợ hãi, chỉ bụm mặt gật đầu, cái gì cũng không dám nói.
Nguyễn Kiến Đảng đã không còn tâm trạng ăn cơm, xoay người ra khỏi phòng bếp. Liễu Chiêu Đệ nhìn bóng dáng hắn rời đi, nhịn không được đỏ hốc mắt, chỉ là không phải bị dọa mà là hận.
Cô ta không rõ, Nguyễn Gia này như thế nào đều là một đám quái thai, cô ta sinh liên tiếp ba đứa con trai, tự nhận mình là công thần của toàn bộ Nguyễn gia. Nhưng bọn họ lại coi một con nhóc bồi tiền hóa là bảo bối.
Nguyễn Kiều Kiều chỉ là một cái bồi tiền hóa, tương lai đều thành nhà người khác, Nguyễn gia sủng con nhóc đó như vậy làm gì?
"Mẹ, em gái mới không phải là tiện nha đầu, em ấy là công chúa nhỏ của Nguyễn gia chúng ta." Nguyễn Vĩ cũng không thích mẹ cậu nói em gái như vậy, sắc mặt có chút không cao hứng.
Mà cậu nhóc nói xong lời này đã hoàn toàn chọc Liễu Chiêu Đệ tức xù lông, nhéo lỗ tai cậu, mắng: "Trưởng thành rồi, cánh cứng rồi đúng không? Vì một cái tiện nha đầu mà dám nói mẹ mày như thế? Mày cũng không nghĩ xem, mẹ là vì ai, vì ai hả?"
Nguyễn Vĩ vì bị nhéo lỗ tai mà cả người đều nhấc lên khỏi ghế, đau tới mức ngao ngao kêu. Cậu nhóc quay người thoát khỏi kiềm chế, xoay người chạy. Vừa chạy vừa hét lên: "Không phải là tiện nha đầu, là công chúa nhỏ! Công chúa nhỏ!"
"Con cái thằng nhóc chết tiệt này!" Liễu Chiêu Đệ tức giận đến không làm thế nào được, nhìn về phía Nguyễn Thỉ, vừa định cùng cậu oán giận vài câu, lại thấy Nguyễn Thỉ đứng lên, nói một câu phải về phòng làm bài tập liền đi rồi. Chỉ để lại cô ta đứng một mình ở đằng kia tức giận đến l*иg ngực phập phồng gần như muốn nổ tung.
Ở điểm này, Nguyễn Thỉ đã là một thiếu niên chưa bao giờ tranh luận với mẹ mình, bởi vì cậu biết căn bản là vô dụng.
Nhiều thế hệ của Nguyễn gia có rất nhiều con trai, trong vòng trăm năm nay càng là một bé gái cũng không có. Thật vất vả mới sinh được Nguyễn Kiều Kiều một bé gái, mà cha mẹ Liễu Chiêu Đệ sinh năm đứa con gái mới được một đứa con trai. Tuy nói lấy vật hiếm là quý nhưng từ nhỏ quan niệm của mẹ cậu đã bị vặn vẹo, bà ấy vĩnh viễn đều sẽ không hiểu được Nguyễn Kiều Kiều là tồn tại như thế nào ở trong nhà họ.