Tuy nhiên Nguyễn Kiều Kiều có thể nghe ra được từ trong cuộc trò chuyện của bốn người, tiểu phản diện là người có tính cách khϊếp nhược, có lẽ là do bị đánh nhiều, bị đánh đến chết lặng, chưa bao giờ chạy trốn. Hôm nay chạy đến nhà cô chính là lần đầu tiên.
Nguyễn Kiều Kiều nhớ đến lúc nãy nhìn thấy tiểu phản diện, nhớ tới đôi mắt xanh biếc của cậu, dù thế nào cũng không cảm thấy đấy là một người có tính cách khϊếp nhược. Ngược lại giống như con sói mà kiếp trước cô ngẫu nhiên nhìn thấy. Đôi mắt kia mang theo sự tàn nhẫn không giống đứa trẻ ở tuổi này.
Thân thể này của Nguyễn Kiều Kiều tuổi còn nhỏ, cơ thể lại suy nhược, nghe mọi người nói chuyện, dần dần bắt đầu buồn ngủ, bất tri bất giác đã dựa vào người Nguyễn Kiến Quốc nhắm đôi mắt lại.
Nguyễn Kiến Quốc cảm giác được có thứ gì mềm nhũn dựa vào bên hông của mình, quay đầu thấy được, ngay lập tức ánh mắt trở nên nhu hòa, buông chén đũa xuống ôm cô nhóc vào trong lòng. Ông đè thấp giọng xuống nói với Nguyễn Lâm thị: "Mẹ, nửa năm sau con muốn đi lên phía Bắc."
Nguyễn Lâm thị nghe vậy, động tác hơi dừng lại, đôi mắt nhìn vào Nguyễn Kiều Kiều trong ngực con trai, hừ một tiếng cũng không nói thêm gì.
Nguyễn Kiệt nhìn về phía Nguyễn Lâm thị lại nhìn về phía Nguyễn Kiến Quốc, môi cậu giật giật nhưng rốt cuộc cái gì cũng không có nói. Cậu biết cha mình vì sao lại muốn lên phía Bắc, nhưng cậu một chút cũng không có chờ mong, thậm chí còn có chút oán hận. Tuy rằng vài ngày trước em gái bị bênh nguyên nhân chủ yếu là do thím hai, nhưng trong mắt của cậu, mẹ cậu cũng là nguyên nhân căn bản làm hại em gái suýt chút nữa không cứu được.
Sau khi Nguyễn Kiến Quốc nói xong, toàn bộ không khí của phòng bếp liền trở nên có chút ngưng trọng. Chỉ có Nguyễn Kiều Kiều ngủ say là không cảm nhận được.
Nhà của Nguyễn gia là tứ hợp viện tiêu chuẩn, bốn anh em nhà họ Nguyễn mỗi người ở một bên. Trong lúc bên này của Nguyễn Kiến Quốc đang ăn cơm, Nhị phòng ở bên cạnh cũng vậy. Vợ của Nguyễn Kiến Đảng Liễu Chiêu Đệ nhai trong mồm miếng dưa muối mặn chát, nghĩ đến lúc ở nhà chính nhìn thấy trứng gà và cháo thịt băm, trên mặt tràn đầy cười lạnh.
Nguyễn Kiến Đảng liếc nhìn cô ta một cái nhưng cũng chưa nói gì, nhưng Nguyễn Vĩ nhỏ nhất nhìn đến khuôn mặt gần như vặn vẹo của mẹ mình, không nhịn được hỏi: "Mẹ, mẹ đang cười gì thế?"
"Ăn cơm của con đi! Bớt lo chuyện của người khác, bài tập hôm nay đã làm xong chưa? Đừng có suốt ngày ở bên ngoài hoang dã. Ai không biết còn tưởng rằng con khỉ mói là mẹ của con đấy. Mẹ nói cho con biết, năm nay con lại thi cho mẹ một quả trứng ngỗng thì mẹ sẽ cho con đẹp mặt!"
Vô duyên vô cớ lại bị mắng, Nguyễn Vĩ bĩu môi quay đầu sang chỗ khác, đối diện với ánh mắt của anh trai Nguyễn Thỉ, nhịn không được lại quay mặt sang bên đối diện.
Liễu Chiêu Đệ mắng Nguyễn Vĩ xong, lại nhìn về phía Nguyễn Quốc Đảng. Rốt cuộc là oán khí trong lòng quá nặng, không nhịn được căm giận nói: "Kiến Đảng, mẹ anh có phải có tật xấu không? Chỉ là một tiện nha đầu mà cũng coi như là bảo...."