Sau khi Thiên Hậu rời đi, Trạc Anh nằm trên giường một lúc lâu.
Những lời Thiên Hậu vừa nói với nàng, đến giờ nàng vẫn cảm thấy như đang trong mơ.
Nàng cố gắng tìm một lý do cho sự ưu ái của Thiên Hậu dành cho mình.
Ví dụ như Trầm Nghiệp, tất cả những điều tốt đẹp hắn làm cho nàng đều là để nhận lại những thứ khác từ nàng.
Nhưng lý do này hoàn toàn không có căn cứ, Thiên Hậu thống lĩnh Thượng Thanh Thiên Cung, hiệu lệnh chúng tiên, không phải Trầm Nghiệp thế đơn lực bạc phải lôi kéo nàng, Thiên Hậu căn bản không cần phải hạ mình nói những lời này với nàng, chỉ để lôi kéo một con tin như nàng.
Vậy thì tại sao?
Trạc Anh lúc này mới phát hiện, tuy nàng chán ghét bị người khác lợi dụng, nhưng ngoài việc bị lợi dụng, nàng lại không nghĩ ra được giá trị nào khác của bản thân, càng không tin sẽ có người vô duyên vô cớ đối xử tốt với mình.
"Tỉnh rồi?"
Cách một lớp màn che, Phong Ly thần quân đứng lại bên giường Trạc Anh.
Mặc dù mấy lần gặp mặt cũng không thấy ông ta có sắc mặt tốt đẹp gì, nhưng Trạc Anh cảm thấy lần này ông ta trông nghiêm túc hơn mấy lần trước.
Trạc Anh rất biết điều mở lời: "Làm phiền thần quân rồi, xin lỗi."
Vốn tưởng rằng có thể xoa dịu sự bất mãn của Phong Ly thần quân, nào ngờ ông ta nghe xong những lời này trông lại càng không vui.
"Chuyện này vốn là do ta sơ suất, ngươi lại mở lời xin lỗi trước, là muốn làm ta xấu hổ sao?"
"Đương nhiên không phải."
"Đã không làm sai, cũng không cảm thấy mình sai, xin lỗi làm gì."
Giọng điệu của Phong Ly thần quân vẫn mang theo vài phần uy nghiêm, nghe thoáng qua thì thấy lạnh lùng vô tình, nhưng nếu nghe kỹ nội dung, lại phát hiện không phải như vậy.
"Chỉ là quen rồi thôi."
Trạc Anh hơi cụp mi dài, thản nhiên nói.
Cho dù trong lòng cảm thấy mình không sai, nhưng chỉ cần người khác cần nàng nhận lỗi, nàng sẽ nhận, đây là cách nàng bảo vệ bản thân.
Phong Ly thần quân nhíu mày.
Nàng là một công chúa nhân tộc lá ngọc cành vàng, sao lại có thói quen này?
"Bỏ cái thói quen này đi."
Trạc Anh có chút bất ngờ nhìn ông ta, Phong Ly thần quân chắp tay sau lưng nói:
"Ở chỗ ta, có một nói một, có hai nói hai, ta không thích người khác giở trò với ta, cũng không cần phải khách sáo trước mặt ta."
"Ở học cung, ta là tiên sư, ngươi là học sinh, ta tận lực dạy dỗ, ngươi chăm chỉ học tập, ở bên ngoài học cung, ta là Võ Thầncủa Thiên Vương điện, ngươi là con tin của nhân tộc, nếu ngươi muốn làm bất lợi cho Thiên Cung, ta cũng sẽ không nương tay."
Im lặng hồi lâu, Trạc Anh chậm rãi mở lời:
"Thần quân hôm nay đến, chỉ là muốn nói điều này?"
"Còn một điều nữa."
Phong Ly thần quân nghiêm mặt nói:
"Những chuyện ngươi đã làm ở nhân gian trước đây, coi như bù trừ cho chuyện lần này ở Lưu Ly Cảnh, sau hôm nay, ân oán xóa bỏ, còn nguyên nhân, ta lười hỏi đến, chỉ cần nhớ đừng tái phạm là được."
Đối với sự thẳng thắn của Phong Ly thần quân, Trạc Anh có chút không ngờ tới.
Phải nói rằng, từ khi đến Thượng Thanh Thiên Cung, những chuyện xảy ra đều nằm ngoài dự đoán của nàng.
"Thần quân——!"
Tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa, là Trường Mạnh mà nàng đã gặp ở Nam Thiên Môn trước đó.
Hắn bước vào thấy Trạc Anh đã tỉnh, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng vì uy nghiêm của Phong Ly thần quân nên không dám lên tiếng, chỉ cung kính nói:
"Thần quân, Thiên Vương điện triệu tập, mời ngài về một chuyến, có việc quan trọng cần bàn bạc."
Thiên Vương điện triệu tập, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Phong Ly thần quân lập tức đứng dậy, để lại một quyển sách trong phòng, lại dặn Trạc Anh nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy đến học cung, liền vội vàng rời đi cùng Trường Mạnh.
Trạc Anh rút kim bạc trên người ra, cầm quyển sách lên lật xem.
Là một quyển Thái Cực chưởng pháp.
Loại chưởng pháp này không phải tu luyện bên ngoài, mà là tu luyện nội công, cho nên dù có tu vi hay không đều có thể học, có tác dụng cường thân kiện thể, có thể làm nền tảng cho việc tu luyện chính thức sau này.
Nếu để nàng tự mình tìm kiếm, không biết phải mất bao lâu mới tìm được quyển chưởng pháp phù hợp với việc tu luyện hiện tại của nàng.
Có người lên kế hoạch cho hướng tu luyện của nàng, thì ra là cảm giác như vậy.
Bên cửa sổ truyền đến tiếng động nhỏ.
"Ai——"
Một bàn tay đeo băng bảo vệ vén cửa sổ lên, Tạ Sách Huyền dùng tay kia chống lên bệ cửa sổ, nghiêng đầu ra hiệu:
"Đi, dẫn cô đến một nơi."