Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 17: Hãy sống vì chính mình

Thánh nhân Chí Vi có ba nghìn đệ tử, không thể quan tâm hết được, học vấn của Trạc Anh từ nhỏ phần lớn đều tự học.

Còn Nhân Hoàng và Hoàng Hậu thì càng không thể làm người dẫn đường cho nàng, Nhân Hoàng bận rộn mở mang bờ cõi, Hoàng Hậu bận rộn dạy dỗ con gái ruột của mình.

Cho dù là học thi thư lễ nghi, hay là tìm hiểu thuật pháp chi đạo, Hoàng Hậu đều sẽ lên kế hoạch chu toàn cho Chiêu Túy.

Hôm nay nàng ta muốn học thêu thùa, Hoàng Hậu liền mời thợ thêu giỏi nhất Đại Ung đến cho nàng ta.

Ngày mai lại muốn học cưỡi ngựa, Hoàng Hậu liền để cho nhà mẹ đẻ đưa đến một con Thiên Mã mua từ tiên giới.

Sở thích của Chiêu Túy luôn đến nhanh, đi cũng nhanh, thỉnh thoảng nhất thời nổi hứng sẽ đến tìm Trạc Anh chơi, than thở rằng mẫu thân đã sắp xếp quá nhiều bài tập cho nàng ta, khiến thời gian của nàng ta kín mít, làm nàng ta không thở nổi.

Trạc Anh không thể an ủi nàng ta.

Bởi vì đối với Trạc Anh lúc đó muốn biết chữ cũng không tìm được người dạy dỗ, phiền não của Chiêu Túy quá xa xỉ, quá xa vời, khiến nàng khó mà hiểu được.

Không có ai dẫn đường cho nàng.

Từ lâu, nàng đã quen với việc tự mình tìm tòi, tự mình thử nghiệm và sai lầm.

"Xin lỗi."

Nàng hoàn hồn, cúi đầu áy náy nói:

"Trạc Anh ngu dốt, đã gây phiền phức cho mọi người."

Câu "Sau này sẽ không tái phạm" nghẹn lại trong cổ họng, nói ra dường như vô cùng khó khăn.

Lý trí mách bảo nàng hiện tại đang ở dưới mái hiên người khác, bảo toàn tính mạng là trên hết, nhưng về mặt tình cảm lại không thể nào từ bỏ cơ hội tu luyện ở học cung.

Nàng biết, nếu có cơ hội tương tự, nàng vẫn sẽ đánh cược mạng sống để nắm bắt.

Kim sắc pháp tướng im lặng đánh giá thiếu nữ trước mặt.

Trán nàng phủ một lớp mồ hôi lạnh, sắc môi nhợt nhạt, bộ y phục trắng tinh khoác trên người càng làm cho thân hình nàng mỏng manh như tờ giấy, dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Thế nhưng đôi mắt lại trầm tĩnh, không có chút yếu đuối nào, sâu thẳm như một hồ nước.

"Ngươi đúng là đã gây không ít phiền phức cho Phong Ly Thần Quân, hắn bị Viêm Quân trách mắng rất lâu, hiếm khi thấy hắn cũng có lúc không nói nên lời."

Trạc Anh vừa mở miệng định nói gì đó, liền nghe Thiên Hậu nói:

"Nhưng ngươi không có gì sai cả."

Trạc Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Pháp tướng màu vàng hiện ra trước mắt như ánh sáng mặt trời, chiếu vào đáy mắt tối tăm nhất của Trạc Anh, giọng nói bao dung vạn vật vang lên bên tai nàng:

"Tuy ngươi là chất tử do nhân gian phái đến, nhưng đã vào Thượng Thanh, chính là người của Thượng Thanh. Ta đã cho phép ngươi vào học cung Phù Tang, ngươi sẽ được hưởng đãi ngộ như các học tử khác, không thua kém bất kỳ ai."

"Nếu muốn tu luyện, thì hãy tu luyện một cách đàng hoàng, từng bước một. Tiên sư sẽ chỉ dẫn cho ngươi phương pháp tu luyện chính xác, Thượng Thanh Thiên Cung sẽ cung cấp cho ngươi những thiên tài địa bảo tốt nhất, vì vậy, ngươi không cần phải cố gắng như vậy nữa, chỉ cần ngươi muốn tu luyện chứ không phải yêu đương, con đường thông thiên, tự nhiên sẽ mở ra cho ngươi."

Nói xong, Thiên Hậu lại có chút ngẩn ngơ.

Những lời phía trước đều không có vấn đề gì, nhưng tại sao cuối cùng bà lại nói một câu - chỉ cần không phải yêu đương?

Cứ như thể, đã từng có ai đó yêu đương vậy.

Đôi đồng tử đen như mực khẽ mở to.

Trạc Anh im lặng hồi lâu.

"... Nhưng Viêm Quân nói, nói ông ấy không chữa được cho ta, bảo ta từ bỏ ý định tu luyện..."

"Đó là do Viêm Quân chưa hiểu rõ về ngươi, ta sẽ đích thân nói chuyện với ông ấy, sau này ông ấy tự nhiên sẽ biết cách chữa trị cho ngươi."

Thiên Hậu mỉm cười.

"Ngươi có thể ở trong Lưu Ly Cảnh ba ngày, người khâm phục ngươi nhất chính là Viêm Quân."

Trạc Anh không hiểu.

... Chưa hiểu rõ về nàng là sao?

Nói về y thuật, trên trời dưới đất không ai sánh bằng Viêm Quân, ông ấy đã từng chẩn đoán cho nàng rồi, nếu Viêm Quân còn không hiểu rõ, thì Thiên Hậu làm sao biết được?

Chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Trạc Anh đang ngây ngất vì niềm vui bất ngờ, lẩm bẩm:

"Thiên Hậu nương nương, người hy vọng con nỗ lực tu luyện, sau đó đứng về phía Thượng Thanh Thiên Cung sao?"

Nàng nhớ đến Trầm Diệp của kiếp trước.

Nàngng bằng mà nói, Trầm Nghiệp kiếp trước chưa bao giờ bạc đãi nàng về mặt vật chất.

Sức khỏe nàng yếu, đi lại đều ngồi kiệu, để bảo vệ an toàn cho nàng, hắn để cho Lân Giáp Vệ đắc lực nhất của mình bảo vệ nàng sát sao, còn tìm kiếm danh y khắp nơi, cố gắng chữa khỏi bệnh cho nàng.

Chỉ là, hắn cũng sẽ triệu nàng tham gia triều hội khi nàng đang sốt cao, để nàng một mình thúc đẩy tân chính, mặc dù việc này sẽ khiến các thế gia phản đối kịch liệt.

Trạc Anh không còn là đứa trẻ chỉ cần một chút ân huệ nhỏ đã biết ơn và trung thành nữa.

Nếu Thượng Thanh Thiên Cung đối xử tốt với nàng chỉ là để loại bỏ dị tâm của nàng, hoặc là lôi kéo nàng làm việc cho Thượng Thanh Thiên Cung, thì những ban ơn này chẳng qua chỉ là tiền bán mình mà thôi.

Đó là những gì nàng đáng được nhận, không đáng để cảm động.

Pháp tướng màu vàng lơ lửng trên không mỉm cười.

"Ngươi không cần phải đứng về phía nào cả."

"Dù là vì khai ngộ đại đạo, hay là vì bảo vệ chúng sinh, hay là vì công thành danh toại, cho dù thành tiên, con đường đời này cũng còn rất dài, học cung Phù Tang chỉ phụ trách tưới nước, còn nở ra hoa gì, là do hoa tự quyết định."

"Xích Thủy Trạc Anh, điều đầu tiên học cung Phù Tang muốn dạy ngươi, chính là—"

"Ngươi có thể sống vì chính mình."

Trong cuộc đời Trạc Anh, có người vứt bỏ nàng như giày rách, không quan tâm nàng sống như thế nào, có người xây cho nàng một chiếc l*иg son, hy vọng nàng có thể sống vì dã tâm của hắn.

Nhưng đây là lần đầu tiên, có người nói với nàng.

Hãy sống vì chính mình.