Những năm trước, huynh đệ họ cũng thường tranh thủ mùa đông lên trấn bán củi. Mệt thì không sợ, miễn là kiếm được tiền. Mọi chuyện trên đời dường như đều có mặt tốt mặt xấu.
Những năm không có tuyết, giá củi không tăng, một bó củi tốt nhất cùng lắm chỉ bán được mười văn tiền, mà còn phải nói hết lời hay ý đẹp, khom lưng cúi đầu mãi mới bán được.
Năm nay thì khác, không cần phải nói nhiều lời hay, lưng cũng chẳng cần phải cúi, chỉ cần gánh lên trấn là bán được ngay, giá cả lại còn hợp lý.
Tuy nhiên, tuyết rơi liên tục, cây trong rừng toàn ướŧ áŧ, đi khắp núi muốn tìm được củi khô quả thật không dễ, nhưng không phải là không thể. Chỉ là phải bỏ nhiều công sức hơn.
Hai huynh đệ, một người tìm rồi chặt củi, một người gánh lên trấn bán, làm mãi không ngừng nghỉ hai ngày trời mới kiếm được hơn ba trăm văn. Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng đều là tiền mồ hôi vất vả.
“Như vậy là tốt lắm rồi, hai đứa vất vả mấy ngày nay rồi.” Vương thị nhận túi tiền, liếc qua hai nàng dâu, thấy họ đều chăm chú nhìn chồng mình, bà không kìm được mỉm cười.
Mấy năm nay, bất kể là Triệu Đại, Triệu Nhị hay Triệu Tam, số tiền kiếm được từ việc làm thuê bên ngoài đều mang về góp chung cho gia đình.
Những năm đầu, mấy nàng dâu còn âm thầm tranh chấp, nhưng từ khi Tiểu Bảo chào đời, có lẽ cả nhà đã bị buộc chặt với nhau bởi một bí mật chung, nên trong sinh hoạt thường ngày lại càng hòa thuận, chẳng ai còn để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.
Ba cô con dâu đều không phải là người thích gây chuyện, lại rất sáng suốt, biết cân nhắc nặng nhẹ. Ba huynh đệ nhà họ Triệu cũng hòa thuận với nhau, chỉ cần ông bà không thiên vị con trai hay đứa cháu nào hơn, trong nhà sẽ không xảy ra mâu thuẫn.
Dĩ nhiên, Tiểu Bảo là trường hợp đặc biệt, không ai dám và cũng không muốn so bì với cô bé.
“Hai đứa cứ nghỉ ngơi vài ngày dưỡng sức đi. Nhà ta cũng có việc phải bắt đầu chuẩn bị.” Vương thị liếc nhìn con gái út đang ngồi trên đùi Triệu Tam ăn kẹo mạch nha, gương mặt già nua của bà nở nụ cười đầy nếp nhăn.
Lời vừa dứt, ngoại trừ Triệu Tam đã biết trước, mắt những người khác đều sáng lên, háo hức nhìn về phía Tiểu Bảo với vẻ mặt đầy mong đợi.
“Nương, có phải chỗ đó…” Triệu Đại Sơn không kìm được, bế lấy tiểu muội từ tay đệ đệ, nhìn Vương thị với ánh mắt đầy kỳ vọng, sợ rằng mình hiểu lầm.
“Ừ, có thể chuẩn bị cấy mạ được rồi!” Vương thị giơ tay bế con gái út, nhẹ nhàng phủi mấy vết bẩn trên người Tiểu Bảo. Thật là, Đại Sơn không biết mình lôi thôi đến mức nào mà, cả người đầy đất bẩn thế mà cũng dám bế Tiểu Bảo.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười sang sảng của Triệu Đại Sơn vang vọng khắp nhà chính mãi không tan.
…
Mảnh đất thần tiên kia có thể trồng trọt, mà hoa màu trồng được còn tốt hơn bên ngoài. Điều này với nhà họ Triệu còn quý hơn cả đào được vàng.
Việc khai hoang trong đó là do Vương thị đề xuất. Khi ấy đúng vào mùa thu hoạch, cả nhà bận rộn cả năm, ngày ngày mệt mỏi khiêng nước tưới đồng, cuối cùng thu hoạch xong, sau khi trừ đi số thuế phải nộp, số lương thực còn lại chẳng đủ để nuôi sống mười mấy miệng ăn trong nhà cả năm.
Sợ rằng có thắt lưng buộc bụng, ngày ngày ăn cháo loãng cũng không đủ!
Cả đời nhà họ Triệu đều là nông dân thật thà chất phác. Đặc biệt là Triệu lão hán, dù sinh được một cô con gái thần tiên, ông cũng chỉ muốn cung phụng cô bé, cảm giác việc giẫm lên mảnh đất ấy cũng là ơn đức của thần tiên, lòng ông thấy vô cùng cảm kích, tuyệt đối không dám nảy sinh ý nghĩ bất kính nào khác.