Triệu Tiểu Bảo mặc chiếc áo bông dày cộm, dựa cả người vào cửa sổ mở hé, thân hình bụ bẫm bị lớp áo nặng nề làm nổi bật thêm phần mũm mĩm.
Từ khi ngoài trời bắt đầu có tuyết rơi, nương cô bé nhất quyết không cho cô bé ra khỏi cửa. Tiểu Bảo rất muốn ra sân chơi ném tuyết.
Hôm trước, bọn Tiểu Ngũ chơi đánh trận tuyết, cô bé chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà thèm thuồng. Muốn chạy đến chơi cùng, nhưng cuối cùng lại bị nương túm lỗ tai kéo về nhà.
“Cha, nương, đại ca và nhị ca về rồi!”
Mắt của cô bé thật tinh anh, dù trời đổ tuyết trắng xóa, cô bé vẫn thấy hai bóng dáng to lớn vạm vỡ đang đi trên con đường nhỏ phía xa.
Vương thị khom lưng, hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên, dáng hai người kia giống hệt dáng của Đại Sơn và Nhị Điền.
Chiếc nón cói của họ bị tuyết phủ trắng xóa, thoạt nhìn chẳng khác nào hai ngọn núi tuyết hình người đang di chuyển.
Cổng sân kẽo kẹt mở ra, Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Điền khoác áo tơi, người trước kẻ sau bước vào sân. Tiếng bước chân của hai người khiến Triệu Đăng ở trong nhà cất tiếng gọi “Cha!” liên hồi. Nghe được hồi âm, cậu bé liền la hét ầm ĩ.
“Cha, nương, tức phụ, chúng ta đã về rồi!” Triệu Đại Sơn nói, hơi thở biến thành làn khói trắng, môi hắn lạnh đến mức tím tái.
Người đại phòng và nhị phòng phản ứng còn nhanh hơn cả chính phòng. Nghe thấy tiếng mở cửa, Chu thị và La thị lập tức mở cửa bước ra, một người mang chậu, một người đi lấy nước nóng. Đợi huynh đệ Đại Sơn ngồi xuống ở sảnh chính, chẳng kịp thở dốc thì cả gia đình đã tụ tập lại đông nghịt.
Chu thị bê một chậu nước nóng lớn từ bếp ra, trong đó thả sẵn một chiếc khăn sạch, cười nói với hai huynh đệ đang xoa tay sưởi ấm:
“Mau rửa mặt đi rồi ngâm chân, xua đi mệt mỏi, đã vất vả nhiều ngày rồi.”
Tiểu Bảo vốn đang bám lấy đầu gối đại ca, nắm ngón tay nhị ca, thấy vậy cô bé liền ngoan ngoãn lui sang một bên: “Đại ca, nhị ca, mau ngâm chân đi.”
Hai ngày trước, Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Điền mang theo hai chục đồng tiền, giắt theo hai con dao bên hông, dặn dò lão tam ở nhà trông coi rồi rời khỏi thôn. Bọn họ bảo sẽ lên núi gần đó tìm củi khô, nếu bán được giá thì sẽ ngủ tạm vài đêm ở một ngôi miếu hoang gần trấn.
Ngoài trời đang có tuyết rơi, nhưng họ chẳng quan tâm, miễn là chịu được rét thì tất nhiên sẽ kiếm được tiền.
Mấy người ở trong thôn không hiểu được tình huống bên ngoài, mấy ngày nay trấn trên rất náo nhiệt, không ít hán tử cũng giống huynh đệ bọn họ. Khác hẳn so với cảnh yên tĩnh trong thôn, bên ngoài đang bận rộn khí thế ngất trời.
Rửa mặt xong, hai huynh đệ cởi giày rơm, đôi chân đỏ bừng vì lạnh của họ đặt trên mép chậu gỗ. Cảm giác hơi ấm lan tỏa từ dưới lòng bàn chân khiến họ thoải mái thở phào, từ từ nhúng chân vào chậu nước nóng.
Thật ấm áp!
Sau hai ngày lạnh cóng bên ngoài, vừa trở về nhà, cả người Đại Sơn và Nhị Điền lập tức được thư thái hoàn toàn.
Đại Sơn vừa cầm bát cơm lớn vừa vội vàng ăn, vừa lấy túi tiền giấu trong áo ra đưa cho Vương thị, nói với giọng mơ hồ:
“Một bó củi khô tốt nay bán được 15 văn, đây là tiền hai ngày nay con và nhị đệ kiếm được, tổng cộng 330 văn. Nương, nương cất đi.”
“Trời ngày một lạnh, củi khô khó tìm, chỉ kiếm được chừng này.” Triệu Nhị Điền tiếp lời.