Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Chương 26

Năm nay thời tiết không thuận lợi, nhìn ruộng lúa phát triển không như mong muốn, cả nhà lớn nhỏ chưa bao giờ được ăn một bữa ra hồn, chỉ có dịp thu hoạch mùa thu mới được ăn vài bữa thịt muối, còn lại hầu như mỗi bữa chỉ có rau dại và cháo loãng, ăn đến no nê đã là rất tốt, chẳng dám hy vọng gì thêm.

Họ mua bột mì thô vì không mua nổi bột mì tinh, bột thô tám văn một cân, mua sáu cân, lại tiêu thêm bốn mươi tám văn. Nhà đông người, đã mua rồi thì không tiếc, Triệu lão hán hôm nay quả thật tiêu tiền không hề ki bo.

Giỏ càng ngày càng nặng, túi tiền càng ngày càng nhẹ, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy mãn nguyện.

Vậy là, chuyến đi lên trấn này, bán lươn kiếm được bốn đồng bạc, mua này mua nọ đã tiêu hết ba đồng mấy.

Cuối cùng chỉ còn lại mấy đồng xu, dưới sự nũng nịu của con gái, Triệu lão hán tươi cười mua cho nàng ba xiên kẹo hồ lô.

Triệu Tiểu Bảo đưa ra năm văn, ông bù thêm một văn, tổng cộng là sáu văn.

Mua xong đồ, họ không dám trì hoãn nữa, Triệu lão hán đội nón cỏ cho Triệu Tiểu Bảo, bế cô bé vào giỏ trên lưng Triệu Đại Sơn, cả nhà rời khỏi thị trấn dưới ánh nắng chói chang.

Dù không ngừng đẩy nhanh tốc độ thế nào, Triệu lão hán và Triệu Đại Sơn vẫn không kịp về nhà trước khi trời tối.

Triệu lão hán và Triệu Đại Sơn đi phía trước, mỗi người cầm một cây đuốc, nhắc nhở Chu thị và Triệu Phong phải chú ý dưới chân, tránh không giẫm phải rắn độc hay những chỗ đất gồ, nếu không thì sẽ gặp rắc rối lớn.

Trên trời đầy sao, tiếng ve kêu lẫn lộn với đủ loại âm thanh hỗn tạp vang vọng khắp nơi.

Triệu Tiểu Bảo nằm co ro trong giỏ đựng, ngủ say sưa, chẳng hay biết gì về cảnh tượng bên ngoài, chuyến đi này có thể nói là đi ngủ rồi về ngủ, chân cô bé cũng không chạm đất mấy lần.

Chu thị và Triệu Phong đã mệt mỏi đến mức không thể nói nổi lời nào, nhưng khi nhìn thấy ánh đuốc phía trước và nghe thấy âm thanh quen thuộc vang tới từ xa, hai người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng về tới nhà.

“Lão Đại, phải các con không?” Vương thị giơ đuốc đứng ở cửa thôn, nghe thấy tiếng động phía trước, bà không nhịn được bước lên vài bước.

“Nương, là chúng con đây!” Triệu Đại Sơn vội đáp lại, đêm tối vắng vẻ, dù đang cách xa vẫn có thể nghe rõ tiếng, “Đêm khuya thế này sao nương lại ra đây?”

“Sao lại muộn thế này?” Nghe thấy tiếng của con trai, Vương thị hở phào, cùng Triệu Nhị Điền tiến lại gần, “Trên đường có chuyện gì làm chậm trễ không?”

“Lúc đi có chút chậm trễ, nhưng chẳng có gì đâu.” Triệu lão hán thở dài một hơi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.

Trong lúc nói chuyện, hai bên đã gặp nhau.

Triệu Nhị Điền vội vã nhận lấy gánh nặng từ vai cha, Vương thị đi xem Triệu Tiểu Bảo, thấy cô bé ngủ say, bà mỉm cười không gọi cô bé dậy.

Quay lại nhìn con dâu đã đẫm mồ hôi, bà nhận lấy giỏ của nàng, không ngờ trong giỏ khá nặng, không biết họ đã mua những gì.

Nhận xong, mọi người về nhà, khi qua thôn, con chó già nhà Triệu Hữu Tài lại sủa vài tiếng.

Về đến nhà, nhị phòng và tam phòng truyền ra tiếng lục đυ.c, Vương thị đứng trong sân nói: “Mấy đứa cứ ngủ đi, không cần dậy.”