Dân quê thường thiếu dầu mỡ, so với thịt nạc thì họ thích thịt mỡ hơn, ông chủ hàng thịt cắt ra hai miếng, một mỡ một nạc, Triệu lão hán nhìn mà gật đầu lia lịa.
Sáu cân ba chỉ, tiêu hết một trăm năm mươi văn, Triệu lão hán trả tiền, sau đó nhờ ông chủ hàng thịt cho thêm hai cái xương đã được mài sạch, mang về nhà đập nhỏ nấu canh củ cải, cũng có chút mỡ, miễn cưỡng chút cũng coi như là món ăn có thịt.
Để thịt vào giỏ của Chu thị, họ lại đi mua muối thô, hỏi thì thấy giá muối đã tăng lên rồi, trước đây bán ba mươi tám văn một cân, giờ đã tăng lên bốn mươi lăm văn, giá tăng tới bảy văn, không thể nói là thấp.
Triệu lão hán cảm thấy nặng nề trong lòng, nhưng không mua thì cũng không được, quỷ mới biết lần sau giá muối tăng hay giảm.
Cuộc sống của dân chúng quả thật khó khăn, nhìn thấy năm nay hạn hán, mùa màng không tốt, họ tưởng triều đình sẽ giảm bớt thuế má, ai ngờ khi nộp thuế nhân khẩu và các loại thuế phiền phức khác mới nhận ra họ đã nghĩ sai rồi, thuế phải nộp vẫn cứ phải nộp.
Nói về giá muối, bình thường không thấy tăng, giờ vừa gặp thiên tai, hừ, thì giá đã bắt đầu leo thang rồi!
Tiền này cũng không biết đang bỏ vào túi ai.
Chuyện này khiến tâm trạng Triệu lão hán sau khi kiếm được một khoản tiền lớn lại như tụt xuống đáy. Ông quyết định coi như là may mắn khi nhặt được của rơi, vào trấn một chuyến không dễ dàng gì, lần này phải mua nhiều hơn, sau này sẽ không ra ngoài nữa. Vì vậy, ông mua hẳn hai cân muối thô, tiêu hết chín mươi văn.
Sau đó họ lại đến tiệm mua hai túi kẹo mạch nha, Chu thị mua một ít kim chỉ, trước khi ra ngoài Vương thị còn dặn đặc biệt phải mua một cái kéo mới, tổng cộng lại tiêu thêm bốn mươi hai văn.
Thêm vào tiền ăn mì lúc nãy, mì chay năm văn một bát, mì thịt thái sợi bảy văn, cái gì mà có chữ "thịt" vào là giá lại cao hơn một chút, tổng cộng là đã tiêu hết hai mươi bảy văn.
Tiêu tiền thì dễ mà kiếm tiền thì khó, chỉ trong một lúc mà tiền bán lươn đã đi hết một nửa.
Triệu Đại Sơn và Chu thị nhìn mà đau lòng, dù tiền là do cha trả, nhưng họ cứ nhìn những đồng tiền bị tiêu đi mà trong lòng không khỏi thắt lại.
"Cha, cũng đủ rồi chứ, chúng ta nên về thôi, nếu muộn nữa thì phải đi đường đêm mất." Triệu Đại Sơn không nhịn được, nói.
Triệu lão hán nghĩ đến việc bọn họ ăn mì ở trấn trong khi vợ con trong nhà còn đang uống cháo loãng, có lẽ là vì trong tay ông đang có chút vàng bạc nên có thêm chút tự tin, của rơi làm lòng người ta chột dạ, lúc nào cũng muốn đổi thành thứ gì đó chắc chắn, vậy mới cảm thấy yên tâm.
"Đi mua vài cân bột mì, về bảo nương con cán thành mì, rồi băm chút thịt làm món xào, cả nhà ta sẽ có bữa ăn ngon." Triệu lão hán lau mồ hôi trên mặt, nở nụ cười đầy nếp nhăn.
Nghe vậy, Triệu Đại Sơn lập tức không thấy tiếc tiền nữa, ngây ngô cười gật đầu: "Vậy cũng tốt, cả nhà cùng vui vẻ."
Chu thị cũng cười tươi rói: "Mấy đứa nhỏ ở nhà mà biết ông nội nhớ tới chúng chắc sẽ vui lắm."