"Nàng trông chừng con bé cẩn thận, đừng rời mắt, cũng đừng buông tay. Ta ra bến cảng xem tình hình, sẽ quay lại ngay."
Triệu Đại Sơn dặn dò vợ mình - Chu thị, không ngừng nhấn mạnh phải chăm sóc Triệu Tiểu Bảo thật tốt.
Hắn không lo vợ mình không đảm đương nổi, bởi hồi còn trẻ, nàng cũng thường cùng mẹ chồng lên trấn bán rau, bán trứng, bán gia súc, nên rất rành mọi thứ. Chỉ là theo thói quen nói nhiều một chút mà thôi.
"Chàng cứ yên tâm mà đi, ta sẽ luôn ôm chặt tiểu muội, không buông tay đâu." Chu thị giục hắn nhanh chóng đi, chẳng hiểu sao hắn còn đứng đó do dự.
Khi mọi người đã đi hết, nàng tìm một quán mì đông khách, dẫn Triệu Tiểu Bảo vào ăn sáng.
Đây là lần đầu tiên Triệu Tiểu Bảo đến trấn, từ lúc bước qua cổng thành, đôi mắt to tròn của cô bé cứ đảo qua đảo lại, mọi thứ đều mới mẻ lạ lẫm.
Chu thị chọn một chỗ ngồi ở góc, lưng tựa vào tường, vẫn có thể nhìn thấy con phố nhộn nhịp bên ngoài.
Ban đầu nàng định gọi một tô mì chay, nhưng nghĩ đến việc hôm nay vừa kiếm được món hời, nàng quyết định "chơi lớn" tiêu tiền: "Ông chủ, cho một tô mì thịt!"
"Có ngay, khách quan đợi chút, ta nấu liền!" Ông chủ quán mì hất khăn lau mồ hôi, kéo dài giọng đáp lời.
Triệu Tiểu Bảo nhìn chằm chằm người bán kẹo hồ lô bên đường một lúc, rồi lại quay đầu liếc nhìn quầy bán bánh quẩy bên cạnh, mùi thơm ngào ngạt trong không khí khiến cô bé không ngừng khịt khịt mũi.
"Bán nước đường đây, nước đường vừa ngọt vừa thơm, trẻ con thích nhất!"
"Bánh bao thịt đây, bánh bao vừa to vừa thơm ngon!"
"Bánh quẩy đây, giòn rụm thơm phức, ngon miệng nức mũi!"
"Kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô vừa to vừa ngọt!"
Chỗ này rao, chỗ kia hò, Triệu Tiểu Bảo quay đầu hết bên này đến bên kia, bận rộn đến mức hoa cả mắt.
Trên trấn thật là náo nhiệt, có biết bao nhiêu người, bán biết bao nhiêu món ngon. Món này trông thật ngon, món kia cũng ngon, cái gì cô bé cũng muốn ăn.
Cô bé không nhịn được sờ túi áo mình. Trước khi ra khỏi nhà, nương đã đặc biệt dúi cho cô bé năm đồng tiền xu, bảo cô bé lên thị trấn mua quà vặt mà ăn.
Cô bé muốn mua kẹo hồ lô, mua ba xiên, mang về nhà ăn cùng các cháu trai.
Kẹo hồ lô giá hai đồng xu một xiên, nhưng còn thiếu một đồng xu, không đủ.
Triệu Tiểu Bảo nằm bò trên bàn, đưa mắt nhìn xung quanh, mùi thơm từ quầy bán bánh quẩy bên cạnh khiến mắt cô bé hoa lên, mê mẩn. Cô bé lén lau nước miếng bên khóe miệng, dùng hai tay bịt mũi, ép mình quay mặt đi chỗ khác.
Đúng lúc này, ông chủ bưng mì ra. Cô bé lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt tràn ngập háo hức.
Mì được cán rất mỏng, nước dùng ninh suốt nửa ngày nổi chút dầu loang, thêm ít rau xanh, vài sợi thịt có thể nhìn thấy rõ ràng, cuối cùng là chút hành lá thái nhỏ xanh tươi, hơi nước bốc lên nghi ngút, nhìn đã khiến người ta thèm thuồng.
Chu thị rút đôi đũa từ ống tre, thấy vẻ mặt tiểu muội đã thèm như mèo, không khỏi bật cười: "Đói rồi phải không? Nào, mau ăn đi."
"Dạ dạ." Triệu Tiểu Bảo bắt chước nàng, với tay lấy đũa từ ống tre: "Đại tẩu cũng ăn đi, ăn cùng Tiểu Bảo."