Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Chương 20

Nghe tới kẹo hồ lô, nước miếng của Triệu Tiểu Bảo chảy ròng. Cô bé ngọt ngào nịnh nọt: "Cha là tuyệt nhất! Tiểu Bảo yêu cha nhất!"

Triệu lão hán cười sảng khoái, không vạch trần cô bé. Cả nhà ai cũng từng là "người cô bé yêu nhất".

Ông xoa đầu cô bé, dịu dàng dặn: "Cha cũng yêu Tiểu Bảo nhất. Tiểu Bảo nghe cha, chuyện vừa nãy không được kể với ai, dù là người thân cận nhất như Xuân Nha cũng không được nói, biết chưa?"

"Dạ!" Triệu Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu: "Cha ơi, con không nói với ai đâu, ngay cả nương cũng không nói."

"Haha, ngoan." Triệu lão hán cười lớn, xoa đầu cô bé thêm lần nữa.

Trong lúc trò chuyện, cả nhà họ Triệu đã quay lại quan đạo, rồi dần hòa vào dòng người trên đường đi trấn.

Có người gánh gồng, người đẩy xe bò, người dắt trẻ nhỏ lần lượt đi qua. Xung quanh không có ai chú ý đến họ, Triệu Đại Sơn và Chu thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt không còn láo liên. Cả nhà hòa vào dòng người, tiến vào trấn.

Trấn Đồng Giang là một trấn lớn, nổi tiếng trong cả huyện Quảng Bình. Danh tiếng của nó đến từ việc nơi đây từng sinh ra một vị quan lớn.

Thời gian trôi qua, không rõ vị quan đó còn sống hay không, nhưng danh tiếng và dư âm của ông ấy vẫn truyền tụng mãi trong dân gian.

Là quê hương của vị quan ấy, trấn Đồng Giang được "một người làm quan cả họ được nhờ", từ xây dựng, giao thông đến kinh tế, mọi thứ đều phát triển hơn hẳn các trấn xung quanh. Người đông, cảnh cũng náo nhiệt.

Dẫu vậy, tất cả những điều này chẳng mấy liên quan đến thôn Vãn Hạ. Giống như một cây đào sai quả mọc trước mắt, dù có thấp đến mấy, người thấp bé cũng chẳng hái tới.

Nếu có hái được, thì quả tốt cũng bị người khác hái hết rồi.

Dù vậy, không phải là không có cơ hội. Triệu lão hán biết rằng nếu có thứ gì hiếm lạ trong tay, mang đến phía đông trấn sẽ có cơ hội thử vận may. Nơi đó toàn người giàu có, nếu họ ưng ý, giá cả chắc chắn sẽ rất hậu hĩnh.

Chuyện bán lươn chỉ cần một người đi là đủ. Người phú quý không thích sự ồn ào, nếu đi đông, chưa kịp tới gần cổng đã bị đuổi đi.

Sợ làm hỏng chuyện buôn bán, Triệu lão hán lấy ra mười mấy đồng xu, đưa cho Chu thị: "Con dâu cả, con dẫn Tiểu Bảo và thằng ba đi ăn một bát mì ở quán ven đường đi. Tiểu Bảo chưa ăn sáng, bụng con bé chắc đói rồi. Đại Sơn, con đi xem tình hình ở bến tàu, xem có gì thay đổi so với trước không."

Ông chưa từng nghĩ đến việc không bán được hàng, bởi vì ngay cả ở tuổi này, ông cũng chưa từng thấy con lươn vàng nào to lớn như thế, trông chẳng khác nào một con rắn. Thật là hiếm thấy!

Nếu chỗ này không được thì đổi chỗ khác, chắc chắn sẽ có người biết hàng.

"Ông nội, cháu muốn đi cùng ông." Triệu Phong ngước mắt nhìn ông nội, vẻ mặt đầy mong chờ. Cậu ấy chẳng hứng thú gì với việc đi ăn mì, chỉ muốn đi cùng ông nội bán lươn vàng.

"Được, vậy thì thằng ba đi với ông." Triệu lão hán suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Thêm một đứa trẻ cũng không sao, cho cháu trai ra ngoài trải nghiệm cũng tốt.

Trên đường bị chậm trễ không ít thời gian, Triệu lão hán không chần chừ nữa, dẫn theo cháu trai đi về phía đông thành.