Phu Quân Của Ta Ngọt Ngào Nhất Thiên Hạ

Chương 3: Thế tử

Trong lòng hắn ta chợt lạnh toát, thầm nghĩ lần này đúng là gặp phải cao thủ rồi.

Thiếu niên nhìn thấu sự hoảng loạn trong mắt hắn ta, đưa tay nhấc ấm trà trên bàn lên, dốc thẳng vào miệng hắn ta: "Cái miệng thúi như vậy, vừa từ trong nhà xí chui ra sao? Ông nội đây giúp ngươi súc miệng cho sạch."

Trà không nóng, nhưng bị làm nhục như vậy trước mặt bàn dân thiên hạ, thật sự không thể nào chịu đựng nổi, nhưng cánh tay của thiếu niên như làm bằng sắt, cho dù hắn ta có vùng vẫy, đẩy thế nào cũng vô dụng.

Mãi cho đến khi cả ấm trà hết sạch, hắn ta mới được thở dốc.

Nếm trải mùi đau khổ, hắn ta không dám lỗ mồm thêm nữa, sợ hãi rụt cổ lại.

Thiếu niên đặt mạnh ấm trà lên bàn, ngẩng đầu chậm rãi lướt mắt nhìn mọi người: "Nếu còn để ta nghe thấy ai dám nói năng hỗn xược với Vân Huy tướng quân, đừng trách ta mời người đó đến nhà xí uống trà."

Những kẻ vừa rồi buông lời khiếm nhã, lúc này không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đều xấu hổ cúi gằm mặt xuống.

Thiếu niên khinh thường hừ lạnh một tiếng, ung dung quay trở lại chỗ ngồi.

Ánh mắt thư sinh áo xanh nhìn hắn ta bỗng sáng rực: "Thiếu hiệp võ công cao cường."

"Không đáng gì." Thái độ của thiếu niên đối với y đã hòa nhã hơn nhiều, rượu và thức ăn được dọn lên, hắn ta đưa tay mời: "Công tử dùng bữa cùng chúng ta đi."

Thư sinh áo xanh vội vàng xua tay, nhưng chưa kịp từ chối đã nghe cô nương lên tiếng: "Thư sinh đừng khách sáo, gặp nhau chính là duyên phận."

Thư sinh áo xanh ngẩn người, rồi mỉm cười nói: "Vậy tại hạ xin phép mạn phép."

Ba người cùng nhau dùng bữa xong, nghỉ ngơi một lát, thư sinh bèn đứng dậy cáo từ.

"Giờ cũng không còn sớm nữa, tại hạ phải lên đường thôi, đa tạ hai vị đã tiếp đãi, xin phép cáo từ, hẹn gặp lại."

Cô nương và thiếu niên cũng đứng dậy, chắp tay tiễn biệt.

Cô nương nhìn quanh một lượt, thấy y thế mà lại đi bộ, bèn lên tiếng mời: "Có muốn đi nhờ xe không?"

Thư sinh nhìn con chiến mã cao lớn mà tiểu nhị dắt đến, khẽ mím môi: "Đa tạ cô nương, không cần đâu."

Chiến mã cao lớn hơn ngựa bình thường rất nhiều, y leo lên còn khó, thà rằng đi bộ chứ không muốn mất mặt.

"Vậy cũng được."

Cô nương nhận lấy dây cương, nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, trước khi giơ roi nàng tháo miếng đồng bài bên hông, ném cho thư sinh, nói: "Ta là Liễu Tương, sau này nếu gặp khó khăn gì cứ đến Phiêu Kỵ tướng quân phủ tìm ta."

Thư sinh vội vàng đưa tay ra đỡ lấy miếng đồng bài, còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì con ngựa đã phi nhanh đi mất.

Y cúi đầu nhìn chữ "Liễu" được khắc trên miếng đồng bài, lông mày dần nhíu lại.

Phiêu Kỵ tướng quân phủ? Liễu Tương?

Rất nhanh, thư sinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về hướng tiếng vó ngựa đã khuất xa.

Nàng là Liễu Tương!

Lúc này, những người khác cũng phản ứng lại, ai nấy đều kinh ngạc, sửng sốt, một lúc lâu sau mới có người dè dặt lên tiếng: "Kinh thành có vị Phiêu Kỵ đại tướng quân thứ hai sao?"

"Cho dù có Phiêu Kỵ đại tướng quân thứ hai, cũng không thể nào cô nương trong phủ cũng tên là Liễu Tương được." Có người lẩm bẩm.

"Hình như đó là chiến mã."

Cuối cùng cũng có người chậm chạp nhận ra điều gì đó.

Liễu đại tướng quân hồi kinh, chiến mã, Phiêu Kỵ đại tướng quân, mấy điểm này kết nối lại với nhau, mọi người dù không muốn tin cũng phải thừa nhận, vị cô nương vừa rồi chính là Liễu cô nương hung dữ, ngang ngược trong lời đồn của bọn họ.

Trong nháy mắt, cả quán trọ im lặng như tờ, sau đó mọi người đều như có như không nhìn về phía kẻ bị ép uống trà, lúc này sắc mặt hắn ta đã đỏ bừng, hoảng sợ tột độ.

Hắn ta thật không ngờ, chỉ vì một phút lỡ lời mà lại chuốc họa vào thân!

Mà cách đó không xa, không biết từ lúc nào đã dừng lại một chiếc xe ngựa.

Trong xe ngựa sang trọng ngồi một vị công tử dung mạo xuất chúng, có thể xưng là khuynh thành tuyệt sắc, y mặc trường bào rộng thùng thình màu đen, mái tóc được búi gọn bằng trâm ngọc, làn da có vẻ hơi trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt, thoạt nhìn có vẻ ốm yếu.

Y như vừa tỉnh giấc, chau mày phủi phủi tay áo: "Sao lại dừng lại?"

Thị vệ giải thích: "Thế tử tỉnh rồi, vừa rồi phía trước có chút ồn ào, thuộc hạ sợ làm ồn đến thế tử nên không dám đi qua, sau đó thấy thế tử ngủ say, sợ khởi hành đột ngột sẽ làm kinh động đến thế tử, nên dừng lại ở đây chờ một lát."

Hắn ta dừng một chút, rồi nói tiếp: "Thuộc hạ hình như có nghe thấy tên của Vân Huy tướng quân."

Người được gọi là thế tử khẽ nhíu mày, trong mắt mang theo vẻ kiêu ngạo và lười biếng: "Liễu Tương?"

"Vâng."

Thị vệ đáp: "Nàng ta tự xưng là Vân Huy tướng quân, hình như là xảy ra tranh chấp với người khác, thuộc hạ đứng từ xa nhìn thấy thiếu niên đi cùng Vân Huy tướng quân đã ép người ta uống trà."

"Thô lỗ."

Vị thế tử uể oải ngáp một cái: "Vừa hay, có trò vui để xem rồi, mấy màn tranh đấu trong hậu cung nhàm chán muốn chết, chắc lần này sẽ có chút mới lạ."