Phu Quân Của Ta Ngọt Ngào Nhất Thiên Hạ

Chương 2: Vân Huy tướng quân

Hắn nhận ra con chiến mã kia.

Cô nương ồ lên một tiếng: "Vậy huynh cũng đến kinh thành sao?"

Thư sinh áo xanh gật đầu: "Phải, bảng vàng sắp công bố, tại hạ vào kinh để chuẩn bị cho kỳ thi điện."

Thiếu niên nghe vậy không nhịn được lên tiếng: "Bảng vàng còn chưa công bố, sao huynh biết được mình sẽ đỗ?"

Thư sinh áo xanh chỉ cười không nói, nhưng trong mắt thoáng hiện lên vẻ tự tin.

Cô nương lại thành thật khen ngợi: "Huynh thật lợi hại."

Thư sinh áo xanh nghe vậy có chút bất ngờ nhìn nàng.

Người ngoài nghe thấy đều cho rằng y tự cao tự đại, nàng là người đầu tiên khen ngợi y thẳng thắn như vậy.

"Này, các ngươi nghe nói gì chưa, Liễu đại tướng quân sắp hồi kinh rồi."

Lúc này, tiếng bàn tán của bàn bên cạnh truyền đến, mọi người rất ăn ý im lặng lắng nghe.

"Ngươi nói là Liễu đại tướng quân mười tám năm trước tự nguyện đến trấn thủ biên quan sao?"

"Đúng vậy, nếu không thì triều ta còn vị tướng quân nào mang họ Liễu nữa."

"Liễu đại tướng quân quả là đại anh hùng, những năm có ông ấy trấn giữ, biên cương vững như bàn thạch, không biết vì sao lại đột nhiên hồi kinh nhỉ?"

Có người nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, bèn lên tiếng tham gia: "Năm đó Liễu gia cũng là danh gia vọng tộc, sau này Liễu phu nhân qua đời, Liễu đại tướng quân đau buồn khôn xiết, bèn mang theo đứa con gái chưa đầy nửa tuổi đến biên quan."

"Liễu đại tướng quân thật là si tình, những năm qua chẳng lẽ không cưới thêm sao?"

"Ta chưa từng nghe nói, cháu rể của bát thúc của ta có người anh em họ phục vụ dưới trướng Liễu đại tướng quân, nghe nói bên cạnh Liễu đại tướng quân vẫn luôn không có ai khác, ngần ấy năm chỉ ở vậy nuôi con gái của Liễu phu nhân, giờ Liễu tiểu thư chắc cũng mười tám tuổi rồi, lần này hồi kinh chắc là để tuyển chồng."

"Thì ra là vậy, không biết vị Liễu tiểu thư này dung mạo tính tình thế nào nhỉ?"

"Vị Liễu tiểu thư này chưa đầy nửa tuổi đã đến biên quan, biên quan nghèo nàn thô lậu, dù có được nuôi nấng cẩn thận cũng không thể nào xinh đẹp tuyệt trần, tính tình ôn nhu được, ta nghe nói vị Liễu tiểu thư này ở biên quan hô mưa gọi gió, lại không biết chữ nghĩa, tính tình hung dữ, ngang ngược lắm."

"Hình như ta còn nghe nói nàng ta được phong làm tướng quân gì đó, có thể sánh ngang với nam nhân lập chiến công, chắc chắn là người cao lớn, khỏe mạnh, lực lưỡng vô song."

"Nếu vậy thì hôn sự này e là khó nói, gia tộc danh giá nào lại muốn có một vị tông phụ như vậy chứ."

Cô nương chống cằm nghe say sưa, bỗng thấy vị thư sinh cùng bàn không biết từ lúc nào đã biến sắc, tức giận nói: "Mấy vị chẳng lẽ hơn gì mấy bà cô buôn chuyện, ở đây thêu dệt lung tung, Liễu cô nương trong hai năm chinh chiến đã lập nhiều công lao hiển hách, được Thánh thượng đích thân phong làm Vân Huy tướng quân, một nữ trung hào kiệt như vậy, các ngươi lại ở đây giễu cợt, thật là vô lý!"

Mọi người bị chỉ trích, đa phần đều im lặng, nhưng cũng có kẻ phản bác: "Ta đâu có phủ nhận chiến công của Liễu cô nương."

"Đúng vậy, hơn nữa hai năm nay thiên hạ thái bình, có thể có chiến sự gì chứ, chắc chỉ là chuyện nhỏ nhặt, ta mà đi, chưa biết chừng cũng được phong làm tướng quân gì đó."

Thư sinh áo xanh tức giận đập bàn đứng dậy: "Các ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng, nếu không có các tướng sĩ biên cương liều mình chiến đấu, thì làm sao các ngươi có được cuộc sống yên ổn như ngày hôm nay!"

"Ngươi kích động làm gì, người ta nói đâu phải ngươi, chậc, chẳng lẽ ngươi muốn cưới Liễu cô nương sao, hừ, nhìn bộ dạng nghèo hèn của ngươi kìa, cho dù nàng ta có to cao đen ốm thế nào cũng chẳng thèm để ý đến ngươi đâu." Tên kia bị bẽ mặt trước đám đông, không còn mặt mũi nên mới buông lời không kiêng nể như vậy.

Thư sinh áo xanh hít sâu một hơi, đang định cãi lý một trận thì bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang: "Thư sinh đừng tức giận, uống ngụm trà đi."

Y quay đầu lại, liền thấy cô nương đối diện không biết từ lúc nào đã rót cho y một chén trà, đang nhìn y với nụ cười rạng rỡ.

Y uống cạn chén trà, cơn giận trong lòng phần nào dịu xuống, đang định lý luận với tên kia một phen, thì nghe một tiếng kêu đau đớn vang lên, y lần theo tiếng kêu nhìn sang, thì thấy tên vừa buông lời hỗn xược đang ôm miệng kêu la thảm thiết.

"Kẻ nào, kẻ nào dám đánh ta, có giỏi thì đứng ra đây!"

Tên kia hơi tỉnh táo lại liền gầm lên giận dữ, nhưng vì miệng đau quá, nói năng có chút ú ớ, trông khá là buồn cười.

Lúc này, thiếu niên im lặng nãy giờ bỗng đứng dậy, bước đến trước bàn hắn ta, nhấc chân giẫm lên ghế, cười nhạt nói: "Là ông nội mày đây đánh đấy, sao nào?"

Tên kia trừng mắt nhìn hắn, vừa định đứng dậy thì bị thiếu niên ấn vai xuống, hắn ta cố gắng vùng vẫy, nhưng nhận ra dưới bàn tay của thiếu niên, hắn ta không thể phản kháng được chút nào.