Giả vờ ngây thơ cái gì.
Cậu hạ thuốc rồi theo anh vào đây, vừa vào đã cởϊ qυầи áo, còn chủ động ôm anh, giờ lại còn hỏi anh có ý gì?
Thành Hàn xoa thắt lưng, lấy ví tiền trong túi quần ra, đặt tiền mặt trong đó lên giường.
"Đây."
Tô Thanh:???
Dấu chấm hỏi trên đầu Tô Thanh ngày càng nhiều.
Cậu nhìn tờ tiền đỏ trước mặt, lại nhìn Thành Hàn đang chuẩn bị mặc áo sơ mi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Câu này không phải nên tôi hỏi cậu sao?" Thành Hàn quay lại nhìn cậu, trong mắt đầy vẻ chế giễu: "Không cần tiền, vậy là muốn danh phận? Đây là tính toán của cậu à?"
Tô Thanh:...
Danh phận? Còn tính toán?!
Anh ta bị bệnh à!
Lúc này Tô Thanh đã hiểu ra!
Được lắm, Thành Hàn tưởng cậu cố ý! Cố ý theo anh! Cố ý cùng anh vui vẻ một đêm! Cố ý muốn moi tiền từ anh?
Không phải, mặc dù cậu theo anh đúng là cố ý nhưng nếu không phải anh tay nhanh kéo cậu vào thì làm gì có chuyện sau đó!
Rõ ràng hồi cấp ba còn ra dáng lắm, không thấy có tính cách chó má nào, sao giờ lại đột nhiên biến thành chó thế này?
Trước đây cậu chỉ biết xã hội cũ có thể biến người thành quỷ nhưng chưa bao giờ biết xã hội mới thế kỷ 22 của bọn họ lại có thể biến người thành chó!
Phải nói anh là phản diện!
Cậu thấy tâm trạng hiện tại của Thành Hàn đúng là rất phản diện!
Tô Thanh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh xuống, cậu hất chăn xuống giường, nhếch môi, khinh thường nói: "Tất nhiên là không, chỉ muốn nói với anh rằng, kỹ thuật của anh quá kém, tôi sẽ đến bệnh viện ngay, nếu tôi có chuyện gì bất trắc, mong anh nhất định phải rút kinh nghiệm, sau này đừng làm nghề này nữa, dù sao thì người có thể chất tốt như tôi không còn nhiều."
Thành Hàn:???
"Cậu nói gì?"
"Sao thế? Kỹ thuật kém mà tai cũng không tốt à? Hay là anh cũng đến bệnh viện khám đi, kẻo bên dưới không tốt mà bên trên cũng không tốt." Tô Thanh vừa mặc quần vừa nói.
Thành Hàn:???
Thành Hàn tức đến nghẹn họng.
"Cậu có biết chuyện tối qua không, nếu truy cứu thì tôi có thể báo cảnh sát bắt cậu."
Tô Thanh vỗ ngực: "Ôi, tôi sợ quá~"
"Vậy thì cậu cứ báo cảnh sát bắt tôi đi, lúc đó vào tù, tôi sẽ kể cho chú cảnh sát nghe xem cậu "vυ't một cái là vào" "vυ't một cái lại ra", toàn bộ quá trình không có cảm giác gì cả~"
Thành Hàn:...
Tô Thanh cười khẩy, dọa ai chứ, còn báo cảnh sát!
Báo cảnh sát bắt cũng là bắt Thành Hàn được không?!
Cậu là người chịu thiệt đó!
Còn muốn bắt cậu sao? Tự bắt mình đi!
"Vừa rồi cậu còn nói tôi kỹ thuật kém, bảo tôi đi bệnh viện." Thành Hàn nghiến răng, sao giờ lại bảo không có cảm giác gì!
"Nhỏ mà kém, không được à?" Tô Thanh mặc áo xong, hừ một tiếng, quay người định đi.
Nhưng chỉ mới đi được hai bước, cậu lại tức quá quay lại.
Không được!
Đi như vậy vẫn thấy không thoải mái!
Cậu tốt bụng muốn nhắc nhở anh, kết quả anh lại chế giễu cậu!
Nghĩ đến thôi là muốn đấm Thành Hàn hai phát!
Tô Thanh cúi xuống, cầm số tiền Thành Hàn để trên giường trước đó, nhét vào túi mình.
"Tiền bồi thường tổn thất về thể xác và tinh thần." Cậu hùng hồn chính nghĩa: "Ban đầu tôi không muốn lấy nhưng kỹ thuật của anh quá kém, không lấy thì có lỗi với thân thể và tinh thần đã chịu khổ chịu nạn của tôi."
Thành Hàn:...
Thành Hàn nghiến răng nghiến lợi: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì lần thứ hai là cậu cầu xin tôi muốn nữa."
Tô Thanh tỏ vẻ ghét bỏ: "Lời đàn ông nói trên giường có thể tin được sao? Còn không phải vì muốn giữ thể diện cho anh, không nỡ làm tổn thương trái tim mong manh của anh."
Nói rồi, cậu giơ bàn tay vừa nhét tiền ra: "Tôi hiểu lòng người đến vậy, vì anh mà chịu nhục chịu khổ thế này thì phải tăng tiền chứ."
Thành Hàn:???
Thành Hàn im lặng.