Tức chết đi được!
Tô Thanh tức giận đi tới gõ cửa phòng anh ta.
Cậu gõ một lúc lâu, gõ đến mức không còn tức giận nữa, tự hỏi mình có gõ nhầm không, định bỏ đi thì cửa mới mở.
Giây tiếp theo, cậu không kịp đề phòng đã bị Thành Hàn kéo vào cửa, trực tiếp đè lên tường.
Sau đó, cậu chỉ nhớ được những hình ảnh rời rạc.
Ví dụ như Thành Hàn dường như muốn quần áo của cậu.
Ví dụ như cậu cởϊ qυầи áo đưa cho anh ta.
Ví dụ như sau khi cởϊ qυầи áo, cậu vì lạnh nên ôm lấy Thành Hàn.
Ví dụ như ga giường trắng tinh, eo thon chắc, mồ hôi nhỏ giọt và cậu lật đi lật lại như một con cá bị lật đi lật lại để chiên.
Tô Thanh lắc đầu, lắc những hình ảnh đó ra khỏi đầu.
Cậu lại liếc nhìn bên cạnh, may quá, Thành Hàn vẫn chưa tỉnh.
Nếu lúc này anh ta tỉnh dậy, hai người cứ nhìn nhau như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy ngại đến mức có thể xây được một cung điện.
Dù sao thì cả hai đều là đàn ông, lại đều uống rượu, có truy cứu thì cũng không có gì để truy cứu.
Tại ai chứ?
Cửa là do cậu mơ mơ màng màng gõ.
Đằng này lại là Thành Hàn không tỉnh táo kéo vào.
Mỗi người chịu năm mươi roi, coi như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.
Tô Thanh nghĩ vậy, lặng lẽ di chuyển đôi chân của mình, định lặng lẽ rời đi.
Nhưng vừa mới nhúc nhích, bên cạnh lại truyền đến một tiếng thở ngắn ngủi mơ hồ.
Tô Thanh quay đầu lại, thấy mí mắt Thành Hàn động đậy, sau đó, từng chút một, từ từ mở ra.
Tô Thanh:!!!
Tô Thanh căng thẳng cả người.
"Sáng... sáng sớm tốt lành."
Thành Hàn:???!!!
Thành Hàn nhìn cậu, không khí trong khoảnh khắc này trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Thành Hàn như nhớ ra điều gì, vẻ kinh ngạc trên mặt dần biến mất, thay vào đó là sự khó chịu không che giấu.
Anh ta từ từ ngồi dậy, chăn trượt xuống, để lộ thân hình khiến người ta ghen tị.
Tô Thanh nhìn cơ bụng săn chắc của anh ta, lại nhớ đến dáng người gầy gò và bụng phẳng của mình, khoảng cách giữa người với người thật lớn.
"Còn không đi?" Thành Hàn bình tĩnh kéo quần lên.
Tô Thanh:???
Tô Thanh hơi bất ngờ, tất nhiên là cậu phải đi rồi nhưng tại sao anh ta lại nói như vậy.
"Sao, muốn tiền, hay tự cho rằng mình cần danh phận?" Thành Hàn lại lên tiếng.
Tô Thanh:???
"Không phải chứ? Cậu nói vậy là có ý gì?"
Tô Thanh không hiểu, tự dưng tỉnh dậy lại nói năng lung tung thế này?
Có ý gì? Thành Hàn thấy buồn cười.