Chế Thẻ Sư Muội Muội Và Phế Vật Ca Ca Của Bé

Chương 4: Lần đầu gặp ca ca

Góc nhìn của Thẩm Dịch.

“Lát nữa, đi tiếp muội muội của con, đoạn thời gian tiếp theo, muội muội liền phiền con chiếu cố.”

“Em ấy mới mấy tuổi? Thế giới thẻ bài cũng không phải đùa giỡn..” Thẩm Dịch còn chưa nói xong, đối phương liền cắt đứt liên lạc.

Đây là cuộc sống tuổi trẻ phải nuôi em bé sao?

Thẩm Dịch với tâm trạng sắp hỏng mất nhìn điện thoại bị cắt đứt liên lạc, chỉ có thể nhận mệnh chạy đi đón người.

Trong quá trình chờ đợi, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí trong đầu còn tập luyện mấy lời cự tuyệt sau khi gặp bố mẹ. Chờ đến lúc hắn phục hồi tinh thần, trước mắt liền xuất hiện một bé bánh bao đang khóc cực kỳ uỷ khuất.

Mặt bé bánh bao to bằng một phần ba người, còn không cao bằng đùi hắn. Em bé nhỏ như vậy, Thẩm Dịch cảm thấy một bàn tay của mình có thể xách được hai cái.

Nhưng làm Thẩm Dịch kinh ngạc là: Bé bánh bao nhỏ như vậy, lượng hô hấp lại lớn đến nỗi làm người cảm thán. Ngay từ đầu, bé còn khắc chế âm lượng khóc, nhưng sau khi thấy Thẩm Dịch không đến dỗ nàng, nhóc con liền nhịn không được, khóc đến trời sụp đất nứt.

Chịu đánh sâu vào mạnh nhất đó là ở khoảng cách gần nhất - Thẩm Dịch, đầu hắn lập tức vang lên ầm ầm.

Nhìn xem, mới khóc trong chốc lát, sự chú ý của mọi người ở hiện trường hầu như bị hấp dẫn lại đây, sau đó ánh mắt như dao nhỏ tràn đầy khiển trách mà nhìn về Thẩm Dịch. Phảng phất như hắn là đại tội nhân tội ác tày trời, Thẩm Dịch luôn tự nhận là gặp chuyện không hoảng cũng có chút không chịu được.

Thẩm Dịch ngồi xuống, có chút đau đầu mà nhìn mặt bé bánh bao đang ăn vạ nói: “Không phải… Tiểu quỷ, em là ai?”

Hắn cả người đau nhức, nhóc con sao lại cố tình khóc với hắn, giống như hắn đã làm chuyện xấu gì vậy.

Bất quá, đứa nhỏ này lớn lên rất đáng yêu. Hắn vốn dĩ là người luôn không kiên nhẫn với trẻ con nhưng nay cũng không cảm thấy phiền. Chẳng lẽ, bởi vì nhóc con này nhìn có vài phần quen mắt.

Từ từ… Quen mắt?

Thẩm Dịch mở to hai mắt nhìn lại, trong lòng đột nhiên có một suy đoán.

Nghe được ca ca hỏi bé là ai, Thẩm Nhĩ vốn dĩ đang uỷ khuất, đầu lập tức ngẩng lên, càng thêm lớn tiếng khóc: “Đồ trứng thối, ca ca là đồ trứng thối!”

Thẩm Dịch thề, hắn chưa từng quan sát người khác khóc gần như thế, nhìn bé bánh bao mặt to đang há miệng khóc, không biết vì sao, Thẩm Dịch cảm thấy tay mình có chút ngo ngoe rục rịch.

Không đợi cái tay giơ lên làm bậy, hắn liền thấy được bé bánh bao bởi vì đầu ngẩng quá cao, lại tỉ lệ quá lớn, toàn bộ thân thể không chịu được gánh nặng mà lảo đảo rơi về phía sau.

Thẩm Dịch lập tức vươn tay ôm lấy nhóc con, lúc này mới tránh cho bé quăng ngã ngửa mặt với trời cao.

Thẩm Nhĩ bị hoảng sợ, vươn tay béo nhỏ chặt chẽ bắt lấy quần áo của Thẩm Dịch, tựa hồ không rõ lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì mà khóc tiếp: “Ô ô ô!”

Thẩm Dịch ôm bé bánh bao đang có vẻ mặt mơ hồ, nhịn cười nhịn đến muốn bị nội thương.

Làm sao bây giờ? Muội muội của hắn giống như có chút đáng yêu.

Vì phòng ngừa chính mình cười ra tiếng lại chọc khóc bé con trong lòng ngực, Thẩm Dịch vội vàng vuốt đầu to của Thẩm Nhĩ mà giải thích, chính mình vì sao vừa rồi không có nhận ra nàng:

“Khụ khụ, em… Thẩm Nhĩ đúng không? Vừa rồi không phải ca ca cố ý không nhận ra em. Ca ca vốn dĩ tưởng rằng bố mẹ sẽ đưa em lại đây, cho nên lúc đầu mới không nhận ra Nhĩ Nhĩ, em lớn như vậy, hẳn là sẽ tha thứ cho ca ca chứ?”

Trên thực tế, hắn thật sự không nghĩ tới, cặp bố mẹ không tin cậy kia sẽ để bé con một mình đến đây. Bằng không, hắn sẽ nhìn chăm chăm đám người, nơi nào sẽ phát sinh như trận ô long trước mắt này.

Bất quá, muội muội của mình có cái đầu thật sự rất to. Thẩm Dịch nhìn đầu to của nhóc con, khẳng định mà vỗ vỗ.

Thẩm Nhĩ nhìn vẻ mặt thành khẩn của ca ca, tuy rằng không biết đầu to cùng ca ca có quan hệ gì, nhưng bé cảm thấy, đầu tượng trưng cho trí tuệ, chắc là có ý tứ khen người thông minh đi?

Nếu ca ca khen bé, Thẩm Nhĩ nghĩ nghĩ, quyết định tha thứ cho ca ca.

Thẩm Nhĩ không phải là bé con thích khóc. Lần này khóc thương tâm như vậy, hoàn toàn là do một người đi đến không có cảm giác an toàn, cho nên lúc đầu nàng thương tâm uỷ khuất mà phát tiết ra.

Trải qua sự gián đoạn này, Thẩm Nhĩ thút tha thút thít mà ngừng lại, vẻ mặt ỷ lại ghé vào trong l*иg ngực ca ca mà lau khô nước mắt.