Chế Thẻ Sư Muội Muội Và Phế Vật Ca Ca Của Bé

Chương 3: Đến nơi

Tuy rằng em không biết Thẻ Bài Sư là cái gì, nhưng từ giọng nói sùng bái của mọi người cũng có thể đoán được đó là một chức nghiệp vô cùng ghê gớm.

Thẩm Nhĩ không hề cảm thấy người ca ca luôn bị ba mẹ treo trên miệng oán giận chơi bời lêu lổng đó là đại nhân vật ghê gớm gì!

Thẩm Nhĩ xoắn béo tay nhỏ, sợ giải thích chậm sẽ bị mọi người gọi là bé nói dối liền nói: “Ca ca.. Ca ca của em mới không phải là cái gì Thẻ Bài Sư. Ba mẹ nói anh ấy là rác rưởi Chế Tạo Sư…Tóm lại… Tóm lại, anh ấy rất vô dụng!”

Nhìn bé bánh bao nóng lòng giải thích, tiểu tỷ tỷ dở khóc dở cười mà sửa đúng: “Rác rưởi Chế Tạo Sư? Chắc là máy móc Chế Tạo Sư đi?”

Phía sau một viên tinh cầu, ngoại trừ Thẻ Bài Sư, còn có máy móc Chế Tạo Sư quả thật cũng có thể lưu lại chủ tinh. Cái này lập tức liền giải thích được vì sao tiểu bánh bao lại có được bảo mẫu người máy bản mới nhất.

Chỉ là, máy móc Chế Tạo Sư so với Thẻ Bài Sư có một khoảng chênh lệch. Bởi vậy, trừ bỏ cô gái ban đầu, các du khách đều thất vọng không nói nữa, vị Chiến Thẻ Sư kia càng nhanh chóng trực tiếp kéo bịt mắt xuống.

Thẩm Nhĩ không nhận thấy được thái độ của người xung quanh thay đổi mà nói tiếp: “Chắc… Chắc là vậy!”

Thẩm Nhĩ nghiêm túc tự hỏi một lúc về sự khác nhau của máy móc Chế Tạo Sư và rác rưởi Chế Tạo Sư. Cuối cùng, trong lúc tiểu cô gái đã nhận định trong chốc lát, em ngượng ngùng gật đầu, thừa nhận chính mình căn bản không biết sự khác nhau giữa hai bên.

Nhìn ánh mắt ngây thơ của Thẩm Nhĩ, cô gái lại cười một trận ở trong lòng. Không đợi cô chơi đùa tiếp cùng bé bánh bao, các hành khách đã bắt đầu đi lại, trong phi thuyền trở nên ổn ào lên.

Kích động nhìn thoáng qua cửa khoang, Thẩm Nhĩ đối với chị gái nhỏ mà vẫy tay béo nhỏ nói: “Oa, muốn xuống phi thuyền, hẹn gặp lại, tỷ tỷ.”

“Tốt, hẹn gặp lại!”

Lúc này, muốn nói chuyện phiếm cũng không tiện, cô gái tiếc nuối, trơ mắt nhìn bé bánh bao ôm một chậu hoa kỳ kỳ quái quái, bị bảo mẫu người máy cẩn thận ôm vào trong ngực, lấy ưu thế tuyệt đối đi ra ngoài phi thuyền.

Nháy mắt đã không thấy bóng dáng của bé đáng yêu, cô gái bóp bóp cổ tay nói thầm: “Còn chưa kịp trao đổi phương thức liên lạc cùng bé bánh bao nữa!”

Trái ngược với cô gái đang tiếc hận, Thẩm Nhĩ đang chạy trối chết lại nhẹ nhàng thở ra.

Lại nói nữa, em có lẽ sẽ bại lộ việc mình không biết gì cả. Thẩm Nhĩ phồng lên bụng nhỏ thở dài, hạ quyết tâm đợi đến sau khi gặp được ca ca sẽ cố gắng học tập. Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thẩm Nhĩ bắt đầu nhìn bốn phía, tìm tòi sự tồn tại của ca ca.

Cũng may, bề ngoài của ca ca giống bé đến sáu phần. Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Nhĩ đã phát hiện có một thân ảnh to lớn cách đó không xa, đang dựa vào một cây cột. Theo như lời mẹ nói, cái này kêu “trạm không trạm tướng”*

*trạm không trạm tướng: (châm biếm) không làm gì vẫn làm vẻ ngoài như người có quyền lực.

Tuy rằng, theo lời ba mẹ nói, ca ca rất lười, nhưng vì muốn cho ca ca có ấn tượng tốt trong lần đầu gặp mặt, Thẩm Nhĩ từ trong l*иg ngực Tiểu Ngoan đi xuống.

Bé dự định tự đi đến trước mặt ca ca, làm cho ca ca cảm thấy bé là một em bé độc lập.

Nhìn thân ảnh cao lớn cách đó không xa, Thẩm Nhĩ khẩn trương mà ôm lấy chậu hoa trong lòng ngực. Thân ảnh nho nhỏ trải qua trăm cay ngàn đắng, lướt qua vô số cặp đùi, cuối cùng đi đến bên cạnh ca ca.

Thẩm Nhĩ lau lau mồ hôi trên đầu, khắc phục khẩn trương khi lần đầu cùng ca ca gặp mặt. Bé nỗ lực dùng một bàn tay cầm chậu hoa, gian nan vươn một bàn tay khác định để cho ca ca bế chính mình nói: “Ca.. Ca ca!”

Không nghĩ tới, bé dơ tay đến lúc mỏi mệt, người trước mắt vẫn không động đậy.

Thẩm Nhĩ lại hô lần nữa: “Ca ca?”

Người đàn ông cao lớn dường như chưa ý thức được “ca ca” là hắn, vẫn như cũ lười biếng, tựa như đang suy tư cái gì.

Thẩm Nhĩ hít hít mũi, có chút khổ sở.

Bé một mình vất vả tới tìm ca ca, nếu ba mẹ ở chỗ này, họ nhất định sẽ nhanh chóng bế bé lên, cơ bản sẽ không chờ tới lúc bé vươn tay.

Kêu vài tiếng, ca ca vẫn như cũ không đáp lại. Thẩm Nhĩ càng nghĩ càng tủi thân, không nhịn xuống được mà há to miệng khóc ra: “Ca ca…Hư ca ca…Oa!”