Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Quốc Sư

Chương 24

Triệu Nguyên theo Trình Nhất Thư lên xe ngựa, sau khi nhìn thấy bánh sữa lạnh trên xe ngựa, cả người nàng đều hài lòng, nàng nhìn Trình Nhất Thư với vẻ mặt dò hỏi, Trình Nhất Thư gật đầu, Triệu Nguyên lập tức cầm một miếng bỏ vào miệng.

Đồ ăn vừa vào miệng, nàng thở dài nói:

"Ngon, không quá ngọt."

Ai cũng biết, lời khen ngợi lớn nhất của người Hoa đối với đồ ngọt chính là "không quá ngọt", đây là món bánh ngọt ngon nhất mà Triệu Nguyên được ăn kể từ khi đến đây.

Nha hoàn không đi theo, mà ở lại trông coi ngôi nhà đó, trong nhà chỉ có nàng và Triệu Nguyên, vốn dĩ còn có những người hầu khác, nhưng Triệu Nguyên thật sự không thích, cho nên đều đuổi đi hết.

Chỉ để lại mình nàng ở đó, nàng ở lại đó cũng để đợi Thành Du đến nói cho hắn ta biết một tiếng.

Ngồi khoanh chân trên xe ngựa, Triệu Nguyên nhìn Trình Nhất Thư, nói:

"Ngươi đến đây bằng cách nào?"

Trình Nhất Thư xoa đầu hệ thống mèo con, nói:

"Bị ép đến đây, nhưng ta đã chết ở hiện đại rồi."

Triệu Nguyên mỉm cười, nàng nói:

"Ta bị tai nạn xe cộ, sống hay chết ta cũng không biết, sau khi đến đây, ta suýt chút nữa chết vì rượu..."

Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Nhất Thư, cảm giác đồng loại khiến Triệu Nguyên xác định, cậu là người giống như nàng, đến từ cùng một nơi.

Đặc biệt là sau khi hai người nhìn nhau, Triệu Nguyên càng khẳng định suy nghĩ của mình, cho nên khi Trình Nhất Thư hỏi nàng có muốn đi theo cậu không, nàng đồng ý.

Cảm nhận được sự ẩm ướt trên má, Triệu Nguyên có chút bối rối, Trình Nhất Thư đưa khăn tay cho nàng, cậu nhìn Triệu Nguyên, nói:

"Ngươi..."

Cậu không thể đồng cảm với sự dao động cảm xúc của Triệu Nguyên, nhưng khi đối mặt với một cô gái đang khóc, với tư cách là một quý ông, cậu vẫn phải an ủi, dù sao Triệu Nguyên cũng là trợ thủ mà cậu đã nhắm đến.

Trình Nhất Thư xoa tai nhỏ của hệ thống, hỏi:

"Nàng có thể quay về không?"

Hệ thống mèo con đang ngủ gà ngủ gật, nhưng đôi tai nhỏ nhạy cảm bị xoa nắn đã tỉnh dậy, nó ngẩng đầu nhìn cô nương đang ngồi đối diện, đôi mắt mèo màu xanh lam vốn dĩ bỗng chốc đen kịt, những dòng mã màu hồng chảy xuôi, nó nhìn lướt qua Triệu Nguyên, nói:

"Nàng có thể."

Triệu Nguyên kinh ngạc nhìn tất cả những điều này, sau khi mắt hệ thống mèo con đổi màu, nàng liền biết đây là cái gì.

Nàng kinh hỉ nhìn Trình Nhất Thư, nói:

"Đây đây đây!! Đây chính là cái gọi là hệ thống sao???"

Trình Nhất Thư gật đầu, cậu nói:

"Đúng vậy, nó là hệ thống của ta, Nam Ba Loan."

Đây là cái tên mà hệ thống mèo con kiên quyết yêu cầu, nó cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể thể hiện sự lợi hại của nó, mới có thể thể hiện vinh quang năm xưa của nó.

Trình Nhất Thư thì không có ý kiến, dù sao cậu cũng không gọi như vậy, cậu hay gọi là bảo bối, mèo con, tiểu khả ái.

Hệ thống mèo con cũng rất thích những cách gọi này.

Nhưng người khác, nhất là Triệu Nguyên, thì không thể gọi như vậy.

Sau khi nghe thấy, Triệu Nguyên cũng không khóc nữa, trực tiếp nằm vật ra đó than thở:

"Quả nhiên ta không phải là nữ chính sao? Ta thật sự quá thảm rồi!"

Sau đó nàng lại nắm được trọng điểm, nói:

"Ta có thể quay về???"

Hệ thống mèo con liếʍ móng vuốt, nó nhìn Triệu Nguyên, nói:

"Trạng thái hiện tại của ngươi là mất tích, lúc xe đâm vào ngươi, từ trường xung quanh ngươi không đúng, dẫn đến việc ngươi rơi vào khe hở thời không, đến thẳng đây. Nếu muốn quay về, chỉ cần xé rách khe hở thời không một lần nữa là được."