Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Quốc Sư

Chương 23

Hương vị và sở thích càng hợp khẩu vị của cậu hơn.

Nói đến đây, Trình Nhất Thư bất đắc dĩ xoa đầu, may mà cậu có bộ gia vị, muối bây giờ hơi mặn, cho nên hương vị món ăn làm ra cũng hơi kỳ, ăn cũng ngon, dù sao đầu bếp kia cũng có bản lĩnh thật sự, nhưng đúng là vẫn chưa hoàn hảo.

Cho nên Trình Nhất Thư còn phải nghĩ cách làm muối, à đúng rồi, còn cả đường nữa...

Nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu rồi.

Những chuyện này Tứ Thư không thể giúp được, cho nên bây giờ cậu vẫn thiếu người.

Xe ngựa chạy trên đường lớn, ra khỏi Đông Nhai, âm thanh bên ngoài trở nên ồn ào náo nhiệt, Đông Nhai gần hoàng cung, cho nên ở đó không có những hàng quán nhỏ, phần lớn đều là phủ đệ của các đại thần trong triều, còn có một số phủ đệ của hoàng thân quốc thích.

Đi từ Đông Nhai ra, Tây Nhai phồn hoa hơn rất nhiều.

Trình Nhất Thư mở cửa sổ nhìn ra ngoài, dưới mái hiên bằng gỗ, nồi nước dùng nóng hổi được mở ra, nước dùng màu trắng sữa trong muôi của ông lão bán mì, đổ lên bát mì, trông rất thơm.

Người bán ô bên cạnh lại gần, cười nói gì đó với ông lão, ông lão lại lấy một cái bát, đổ nước dùng vào rồi đưa cho người ta.

Xa hơn một chút, tiểu nhị của các cửa hàng bán đồ ra vào tấp nập, đứa trẻ tết tóc đuôi sam bên đường cầm trên tay một xiên kẹo hồ lô.

Hạ rèm xuống, Trình Nhất Thư nhắm mắt lại, khóe môi cậu cong lên một nụ cười dịu dàng, cả người trông bình thản hơn rất nhiều.

Hơi thở cuộc sống trần tục mới là liều thuốc chữa lành tâm hồn.

Tuy cậu không định đích thân trải nghiệm, nhưng nhìn thấy thôi cũng đủ khiến lòng người bình yên, không phải sao?

Có lẽ, cứu quốc gia này cũng không phải là không được.

Từ đầu đến cuối cậu không có cảm giác thân thuộc với nơi này, cho dù biết mình đã xuyên không, gặp những người đứng đầu thế giới này, nhưng cậu vẫn không có cảm giác thân thuộc.

Cậu lãnh đạm trời sinh, cho dù ở hiện đại, cậu cũng là người không có nhiều cảm giác an toàn.

Huống chi đột nhiên xuyên không đến đây, nếu không có kim thủ chỉ, nếu không phải bản thân cậu là người không vướng bận gì, thì cậu đã không định sống tiếp.

Xe ngựa dừng lại trước cửa một ngôi nhà, Trình Nhất Thư ôm hệ thống mèo con nhảy xuống xe, người đánh xe buộc ngựa xong, nghe lời của Trình Nhất Thư đi đến gõ cửa.

Một tiểu cô nương đáng yêu mở cửa, thò đầu ra, nhìn thấy người đánh xe và Trình Nhất Thư phía sau ông ta thì ngẩn người.

Tiểu cô nương lặng lẽ rụt đầu lại, hét lớn vào trong:

"Tiểu thư!! Bên ngoài có một vị công tử đẹp như tiên."

Người đánh xe nhíu mày, nha đầu này thật vô lễ.

Trình Nhất Thư không quan tâm, dù sao bản thân cậu cũng là người vô lễ.

Không lâu sau, một cô nương xinh đẹp, quyến rũ bước ra, cô nương ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn thấy Trình Nhất Thư, mắt nàng sáng lên, nàng bước nhanh về phía Trình Nhất Thư.

Trình Nhất Thư mỉm cười với nàng, nói:

"Đi theo ta không?"

Khoảnh khắc nhìn thấy người này, Trình Nhất Thư liền xác định cô nương này là người có thể dùng được.

Cô nương rõ ràng đã nhìn ra điều gì đó, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trình Nhất Thư, sau khi nhìn thấy đôi mắt trong veo của cậu, nàng gật đầu nói:

"Ta đi theo ngươi."

Nha hoàn phía sau rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao tiểu thư nhà nàng lại đi theo vị công tử đẹp như tiên này.

Rõ ràng hai người bọn họ hình như chưa nói gì với nhau, nhưng lại như đã nói gì đó.

"Ta tên Triệu Nguyên."

"Trình Nhất Thư."