Chính là những loại như hận nước thù nhà, huyết hải thâm thù, ngược luyến tàn tâm, gương vỡ lại lành linh tinh trong tiểu thuyết, loại này trực tiếp lên đến vạn điểm.
Dù sao... những người như vậy mà vẫn có thể ở bên nhau thì phải dùng biện pháp mạnh mới tách bọn họ ra được.
Vừa bước vào trong điện, Trình Nhất Thư đã nhìn thấy hy vọng khai trương...
Đạo bào Quốc sư màu nhạt tiên khí phiêu dật, hoa văn Thái Cực được vẽ bằng chỉ vàng trang trọng thần bí, sải bước vào trong điện, hàng mi dày rậm cụp xuống, ánh mắt rơi lên nam nhân nho nhã bên cạnh.
Nam nhân có dáng người cao ráo, dung mạo tuy không quá tuấn tú, nhưng lại có khí chất ôn hòa, trông rất nho nhã, khóe môi hắn ta hơi nhếch lên, tạo cho người ta cảm giác gần gũi dễ mến.
Ánh mắt Trình Nhất Thư rơi xuống cổ tay nam nhân, sợi tơ hồng trên đó rối loạn, vừa nhìn liền biết liên quan rất nhiều người.
Nam nhân chợt thấy lạnh sống lưng, hắn ta quay người lại nhìn xung quanh, Trình Nhất Thư thu hồi ánh mắt, đi về phía chỗ ngồi của mình.
Hạ Chương đã cho cậu đủ đặc quyền, chỗ ngồi của cậu chính là chỗ cậu ngồi hôm qua, chỉ ở dưới Hạ Chương, phía trước chỗ ngồi được đặt một tấm bình phong bằng lụa mỏng, che khuất tầm nhìn của các đại thần bên dưới một cách hoàn hảo, chỉ có một mình Hạ Chương mới có thể nhìn thấy Quốc sư đang ngồi đó.
Còn Trình Nhất Thư thì có thể nhìn thấy tất cả hành động của những người bên dưới qua khe hở của bình phong, cũng như vẻ mặt của bọn họ.
Lúc này trong đại điện không có nhiều người lắm, vì không phải ai cũng ở gần hoàng cung. Nhưng nét mặt của những người có mặt đều rất kỳ lạ, dù sao thì ai cũng sốc với chuyện hôm qua.
Điều này cũng khiến bọn họ ý thức được, vị Quốc sư Trình Nhất Thư này không phải là đồ giả mạo, cho dù là vì lý do gì, bọn họ cũng không cần phải đối địch với cậu.
Hơn nữa... nhớ đến những lời nói về sự diệt vong của Đại Hạ, vẻ mặt ai cũng nặng nề, bọn họ đều là thần dân của Đại Hạ, muốn giữ vững vinh quang hiện tại, vậy thì phải để Đại Hạ đời đời hưng thịnh, không phải sao?
Tóm lại, hiện tại bọn họ chỉ có một thái độ đối với Trình Nhất Thư, đó là kính trọng.
Hơn nữa... mọi người nhìn Tuân lão đầu đang tươi cười rạng rỡ bên cạnh, ai cũng muốn tặc lưỡi. Sau chuyện hôm qua, danh tiếng của Tuân tiểu thư đã lan khắp kinh thành, tuy mất đi một vị hôn phu, nhưng đây lại là chuyện tốt.
Hơn nữa, mất cái này, nàng ấy còn có những lựa chọn khác, dù sao thì danh tiếng đã được thần tiên đích thân chứng nhận, đủ để nàng ấy có một mối lương duyên mới.
Tuân lão đầu sao có thể không vui cho được? Nữ nhi ông ta được bao nhà coi trọng, cuộc sống sau này của nữ nhi ông ta sẽ càng tốt đẹp hơn.
Nghĩ đến đây, mọi người đều động lòng... Bọn họ nhìn về phía bình phong trên cao với ánh mắt nóng bỏng.
Hệ thống mèo con cười lăn lộn trên người Trình Nhất Thư, nó nhỏ giọng nói:
"Thư Thư, bọn họ muốn nhờ ngươi làm mai."
Trình Nhất Thư đỡ trán, tặc lưỡi một tiếng, nói:
"Ta không biết làm mai, ta chỉ biết chia rẽ."
Cậu nhìn về phía khuôn mặt xa lạ kia, nam nhân đó đang hỏi thăm đồng liêu về chuyện của cậu, dù sao tối hôm qua hắn ta mới về kinh thành.
Đối với chuyện Quốc sư, hắn ta vẫn chưa nắm rõ lắm thông tin, chuyện nhà đã đủ khiến hắn ta đau đầu rồi.