Đi Cửa Sau Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 9: Con đường sinh tồn (7)

Chử Dịch An nắm chặt món đồ khá nặng trong tay, cảm giác như mình vừa trúng được 200 triệu mà không hề mua một tờ vé số nào. Cô cầm chặt món đồ chơi mới có được rồi điên cuồng thơm nó mấy cái, cảm giác tìm được đường sống trong cõi chết lại tăng thêm mấy phần.

Lúc cô lấy khẩu súng ra khỏi rương, ánh sáng trắng trong rương cũng tự động biến mất, trong rương trở lại trạng thái trống rỗng như lúc ban đầu.

Cô bắt đầu xếp đồ đạc vào trong chiếc rương trống. Đồ ăn và nước uống là những vật phẩm chắc chắn phải mang theo, nên có bao nhiêu là cô mang theo bấy nhiêu. Như thế cũng đã tốn không ít không gian trong rương rồi.

Cô còn tìm được một ít băng cá nhân và thuốc kháng sinh ở trong ngăn kéo bàn của mấy người bạn cùng phòng.

À còn phải mang theo cả băng vệ sinh nữa.

Có cần đến băng vệ sinh không nhỉ?

Cô do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn bỏ gói băng vệ sinh vào trong rương.

Một lúc sau, Chử Dịch An tìm được một cuộn băng dính. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh đám tang thi điên cuồng ngấu nghiến máu thịt con người, đột nhiên cô nghĩ ra một ý tưởng. Cô phải tìm ít đồ có thể gắn lên người để ngăn cản bộ răng của lũ tang thi đó, biết đâu như thế lại giúp cô được an toàn hơn một chút thì sao.

Cô xé mấy trang sách ra rồi quấn quanh cánh tay mình, dùng băng dính cố định chúng lại cho chắc chắn. Sau khi quấn kín mít hai cánh tay, cô giơ tay lên cho vào mồm cắn thử.

Không cắn được, có lẽ cũng khá là ok đấy.

Cô lại xé sách ra quấn vào hai chân. Nhưng sau khi dán kín cả chân lẫn tay, cảm giác người cô phải to ra mấy cỡ, cực kỳ khó hành động. Sau khi thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng Chử Dịch An nhận ra chỉ có quấn giấy vào phần cánh tay thì mới không gây ảnh hưởng nhiều lắm đến hoạt động của cô.

Sau khi cất Rương Bách Bảo đi, Chử Dịch An đi ra ngoài ban công quan sát thử, đồng thời trong đầu cũng vạch ra con đường có thể thoát thân của mình.

Bên dưới, cả lối đi dẫn ra khu giảng đường lẫn lối đi về phía nhà ăn đều có tang thi đi lại. Có điều đa phần lũ tang thi đều sẽ đuổi theo người sống chạy vào trong các tòa nhà, nên lúc này trên đường cũng không có nhiều tang thi cho lắm.

Việc khó nhất lúc này với Chử Dịch An có lẽ là việc phải thoát ra khỏi phòng ký túc đã.

Cô không biết cả tòa ký túc này có bao nhiêu con tang thi đang ẩn nấp, cô cũng không rõ tình hình bên ngoài cửa phòng ngủ của cô lúc này như thế nào rồi.

Nếu cô nhảy thẳng xuống dưới thì có được không?

Chử Dịch An nhìn xuống bãi cỏ dưới sân và số lượng tang thi đang thò cổ ra khỏi ban công dưới tầng 2 tầng 3, quyết định bỏ qua phương án này ngay lập tức. Nếu vậy thì cô chỉ còn một con đường là đi cầu thang bộ. Cô phải tranh thủ xông ra khỏi tòa nhà trong vòng nửa phút.

Sau khi đã chuẩn bị kín kẽ mọi việc, Chử Dịch An thu Rương Bách Bảo vào trong lòng bàn tay.

Cô nhẹ nhàng đẩy mấy cái vali chặn cửa phòng ra, nhưng đến lúc nhìn thấy cái tay nắm cửa thì cô lại cứ nhìn chằm chằm vào nó rất lâu.

Bởi vì… cô không dám!

Tiếng giày dép lẹt xẹt và tiếng rên hừ hừ của lũ tang thi bên ngoài chẳng khác nào âm thanh từ địa ngục. Cô hoàn toàn không biết nếu mở cánh cửa này ra thì cô có chạy được xuống dưới sân hay không, hay là sẽ đối mặt trực tiếp với một bầy tang thi và biến bản thân thành bữa ăn ngon lành trong miệng bọn chúng.

Có muốn mở cửa cũng phải có dũng khí mới được.

Nhưng càng do dự thì dũng khí cũng càng hao mòn.

Chử Dịch An quay vào phòng, ngồi xuống ghế dựa cạnh bàn học. Trong đầu cô hiện ra cảnh tượng tang thi cắn xé con người mấy hôm trước. Càng nghĩ hô hấp của cô càng nhanh, trong lòng càng bồn chồn không yên.

Phải mất một lúc sau cô mới bình tĩnh lại được. Cô mở điện thoại tìm chức năng radio, nhập tần số kênh phát thanh cứu nạn. Nội dung được phát đi liên tục kia một lần nữa vang lên bên tai cô, hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô những đặc điểm cơ bản của tang thi và thông tin về vị trí của khu an toàn.

Chử Dịch An dần dần bình tĩnh lại trong âm thanh nhắc nhở của đài phát thanh. Cô yên lặng phân tích tình hình hiện tại của bản thân.

Nếu đi tìm khu an toàn thì có thể sẽ phải chết trên đường đi.

Nếu không đi tìm khu an toàn thì năm ngày sau chắc chắn cũng chết.