Tiễn được đàn anh đi, cô bạn cẩn thận cầm lấy tranh của Hoa Tiệp, quay sang nói với mấy bạn đang đứng xung quanh:
“Tranh này đẹp quá, còn đẹp hơn cả mấy tấm hình dán mình mua. Hơn nữa, đây là tranh phác họa khổ A5, có thể đóng khung treo luôn đấy! Mình đã có bìa sách, cục tẩy, sổ tay Tiểu Yến Tử rồi…”
“Mình có ảnh Tiểu Yến Tử để ở bàn học, nhưng không có bức phác họa nào đẹp như thế này.” Một bạn nữ khác thò đầu lại gần, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Cho mình xem với!”
“Chờ chút, mình muốn nhìn thêm nữa~”
“Người vẽ bức tranh này tên gì thế?”
“Tên là Hoa Tiệp.”
“Tiệp nào vậy?”
“Là chữ này này~” Một bạn cầm quyển sách giáo khoa của Hoa Tiệp lên, giơ cho các bạn khác xem.
Thế là, Hoa Tiệp trở thành người đầu tiên trong lớp mà tất cả bạn học nhớ rõ tên.
Trong văn phòng tổ năm nhất, cô Lương Bình, chủ nhiệm lớp 7, thấy học sinh lớp mình bị gọi đến văn phòng liền lo lắng hỏi:
“Các bạn ấy làm sao vậy?”
“Không có gì đâu, vẽ đẹp lắm. Tôi gọi vào để trò chuyện thôi.” Cô giáo mỹ thuật cười trả lời.
“Vậy thì tốt.” Cô Lương Bình vừa chấm xong bài kiểm tra toán buổi sáng, tiện miệng hỏi:
“Các bạn đó tên gì?”
Hôm đầu khai giảng, cô chủ nhiệm vẫn chưa nhớ hết tên học sinh lớp mình.
“Hoa Tiệp.”
“Cảnh Niên.”
“Triệu Hiểu Hồng.”
“À…” Cô Lương Bình không có ấn tượng gì đặc biệt về thành tích toán của Cảnh Niên và Triệu Hiểu Hồng, nhưng Hoa Tiệp thì… Cô chủ nhiệm nhớ rất rõ!
Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt xinh xắn, đáng yêu của Hoa Tiệp, nhưng tiếc là…
Cô giáo mỹ thuật gọi ba bạn đến bàn làm việc của mình, vừa rót nước từ bình giữ nhiệt vừa hỏi:
“Ba em đều học vẽ từ trước đúng không?”
“Dạ.” Cả ba đồng thanh đáp.
“Vậy có phải đang chuẩn bị thi đại học vào các trường mỹ thuật không?” Cô giáo hỏi tiếp.
“Dạ.” Lần này, chỉ có Cảnh Niên và Triệu Hiểu Hồng đáp lại.
Cô giáo mỹ thuật không để ý rằng Hoa Tiệp không trả lời, tự động cho rằng cô cũng nằm trong nhóm học sinh chuẩn bị thi mỹ thuật, rồi tiếp tục nói:
“Trường mình có phòng vẽ, vào các buổi tự học tối, các em không cần học ở lớp mà có thể đến đó vẽ. Cô sẽ hướng dẫn và giúp sửa bài cho các em khi cần.”
“Ngoài ra, nếu có bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến thi đại học hay môn mỹ thuật, cứ đến văn phòng tìm cô.”
“Cảm ơn cô ạ.”
“À, từ bây giờ Hoa Tiệp sẽ làm đại diện môn mỹ thuật của lớp mình nhé.” Cô giáo mỹ thuật cười nhìn Hoa Tiệp, ánh mắt đầy vẻ tán dương.
Cảnh Niên cúi đầu, lòng cậu ấy bực tức vô cùng. Từ nhỏ cậu đã luôn là đại diện môn mỹ thuật mà! Cậu ấy âm thầm siết chặt tay, cơn giận càng tăng thêm.
Sau khi giao nhiệm vụ, cô giáo mỹ thuật quay sang nói với cô Lương Bình, đang đứng bên cạnh:
“Hoa Tiệp vẽ rất đẹp, khả năng phác họa của cô bé thực sự xuất sắc.”
“Cũng được đấy.” Cô Lương Bình mím môi. Nhưng… thành tích toán thì…
Thôi, thi mỹ thuật đâu cần điểm văn hóa cao. Chỉ cần cố gắng trong ba năm tới, vẫn còn cơ hội.
Hoa Tiệp lễ phép mỉm cười với cô chủ nhiệm, sau đó quay sang cô giáo mỹ thuật, ngại ngùng mở lời:
“Cô ơi…”
“Ừ?” Cô giáo mỹ thuật nhướng mày cười, chưa hay biết điều mình sắp nghe.
“Em nghĩ… em không đảm nhận được vai trò đại diện môn mỹ thuật đâu ạ.” Hoa Tiệp cười gượng, trước ánh mắt ngạc nhiên của cô giáo, cô nghiêm túc nói:
“Thật ra, em không có ý định thi vào ngành mỹ thuật. Tương lai em muốn làm một công việc khác.”