Nam sinh ấy tuy ngượng ngùng nhưng vẫn không nhịn được mà mỉm cười ngây ngô.
Đến cổng trường, tất cả những ai đi xe đạp đều phải xuống xe dắt bộ. Biên Hồng giảm tốc độ, chờ Hoa Tiệp nhảy xuống rồi mới chống chân dừng hẳn, sau đó đẩy xe đi phía trước.
Tuy cậu ít nói, nhưng lại rất cẩn thận.
“Anh Biên Hồng, anh có mệt không?” Hoa Tiệp vừa nhảy xuống xe đã bước nhanh đến bên cạnh cậu, sóng vai đi cùng rồi nghiêng đầu hỏi.
Nếu là một nam sinh khác, khi đứng trước cô bạn gái dễ thương, dịu dàng quan tâm như vậy, ai lại nỡ trả lời là "mệt"? Nhưng nếu có người trả lời như vậy, chắc chắn người đó phải là thần thánh rồi!
Biên Hồng hiển nhiên không phải thần thánh. Gương mặt cậu thoáng chốc đỏ bừng, lúng túng nói một câu “không mệt” rồi nhanh chóng cõng cặp sách, rảo bước đi về phía nhà để xe.
“…” Hoa Tiệp bật cười khúc khích.
Chàng trai đơn thuần vẫn chưa nhận ra rằng câu “không mệt” ấy có thể mang lại khối lượng công việc đáng sợ đến nhường nào!
Trong đầu Hoa Tiệp thoáng hiện lên suy nghĩ của một bà chủ nhỏ: Nếu đã không mệt, vậy trước khi tôi mua xe đạp, phiền cậu tiếp tục làm tài xế nhé!
“Buổi tối tan học, em sẽ chờ anh ở nhà xe.” Cô nói.
“Ừ.” Biên Hồng không quay đầu lại, chỉ giơ tay phải lên phẩy phẩy, coi như đáp lại.
Nhìn cậu, Hoa Tiệp không nhịn được mà liên tưởng đến hình ảnh những nhân vật nam ngầu lòi trong truyện tranh. Nhưng đúng là thiếu niên tuổi dậy thì, chỉ ngầu nửa vời mà thôi.
Cô hít sâu một hơi, vui vẻ vung vẩy cánh tay, bước nhanh về lớp học.
Tuổi thanh xuân không thơm mát hay sao? Việc học không vui vẻ hay sao?
Những cậu bạn nhỏ còn đang miệt mài học vẽ tranh kìa, hừm!
Gió xuân thật dễ chịu, tiếng nói cười của những thiếu niên, thiếu nữ trong sân trường sao mà êm tai đến thế.
Hoa Tiệp vừa được sống lại nên nhìn đâu cũng thấy thuận mắt, nghe gì cũng thấy vui tai, đi đâu cũng muốn nhảy cẫng lên.
Trên đường đến dãy phòng học, cô tình cờ đi ngang một người đàn ông trung niên. Thoáng nhìn qua, chiếc áo đen xám giản dị phối hợp một cách tinh tế khiến cô bất giác cảm thán về gu thẩm mỹ này.
Ý nghĩ vừa lóe lên, cô liền thấy người đàn ông móc từ túi ra chiếc điện thoại Nokia đời cũ, và đồng thời một xấp tiền mặt rơi xuống đất mà bác ấy không hề hay biết, cứ thế tiếp tục bước đi.
Hoa Tiệp lập tức cúi xuống nhặt lên. Những tờ tiền polymer hồng hào ánh lên dưới nắng.
Không chút do dự, cô tiến lên một bước, gọi lớn:
“Bác ơi, bác làm rơi tiền này!”
Người đàn ông trung niên dường như đang định bấm điện thoại, nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, vẻ mặt hơi ngơ ngác.
Khi ánh mắt chạm vào gương mặt ấy, Hoa Tiệp bỗng cảm thấy có chút quen thuộc lạ lùng.
Dù bác ấy đã không còn trẻ, nhưng đường nét gương mặt vẫn sắc sảo và lạnh lùng, như mang theo một loại áp lực khiến người đối diện không khỏi e dè.
Gương mặt ấy, rất giống với chàng trai lạnh lùng Thẩm Mặc, người mà cô đã thầm yêu suốt ba năm trung học.
Cô ngơ ngác đưa xấp tiền lại cho người đàn ông, cô thấy nét mặt bác ấy thoáng dịu lại, giọng nói trầm thấp, từ tốn cảm ơn cô.
Ánh mắt của Hoa Tiệp một lần nữa lướt từ trên xuống, bất giác phát hiện một vài chi tiết: Cổ tay áo, đầu gối, mũi giày của ông đều còn vương lại dấu vết của màu vẽ. Ngay cả trên ngón tay cũng còn chút màu chưa rửa sạch.
Không kìm được tò mò, cô buột miệng hỏi:
“Bác vẽ tranh ạ?”
Những dấu vết đó, chỉ có người làm nghề hội họa mới có.
Đặc biệt, dù bác ấy thoạt nhìn rất phong lưu, sống trong nhung lụa, nhưng lại không hề có chút lôi thôi như những người đàn ông trung niên thành đạt khác. Ngay cả gu phối đồ cũng đầy tinh tế, giống như vô tình mà lại có sức hút lạ thường. Điều này càng khiến cô chắc chắn với suy đoán của mình.