Hoạ Sĩ Vĩ Đại Tái Sinh

Chương 7

Sau khi ăn sáng, Hoa Tiệp vừa luồn tay vào tay áo đồng phục vừa bước ra ngoài, chú chó cưng Hoan Hoan vẫy đuôi chạy quanh khiến cô suýt nữa ngã.

Mẹ cô túm lấy phần da sau cổ Hoan Hoan, nhấc bổng lên rồi ném nó vào trong nhà, sau đó bà đưa cặp sách cho Hoa Tiệp và tiễn cô ra cửa.

“Trưa nay ghé đơn vị của mẹ ăn cơm nhé.”

“Đã mang đầy đủ sách chưa?”

“Có để quên thứ gì không?”

Những lời dặn dò của mẹ, trước kia Hoa Tiệp thấy thật lắm điều, giờ nghe lại chỉ thấy ấm áp và xúc động.

Theo thói quen, Hoa Tiệp định rút điện thoại ra kiểm tra giờ, nhưng chợt nhận ra đây là năm 2000, thời cô vẫn chưa có di động. Cô bèn xắn tay áo lên để xem đồng hồ.

Thời gian gấp rút, cô chỉ cười tươi, nắm lấy tay mẹ, bước nhanh hơn để ra khỏi nhà mà không hề thấy lo lắng.

Khi mở cổng, mẹ giúp Hoa Tiệp đeo cặp lên lưng. Định nói gì đó thì bà thấy người hàng xóm ở nhà kế bên cũng vừa đẩy cổng ra.

“Tiểu Hoa cũng đi học à?” Bà Biên nhà hàng xóm là người phụ nữ có vóc dáng đẫy đà, bà ấy lên tiếng trước.

“Cháu chào cô Biên ạ!” Hoa Tiệp lễ phép đáp.

“Chị cũng dậy sớm thế.” Mẹ cô vuốt lại mái tóc ngắn của con gái, vừa chỉnh trang vừa đáp lời hàng xóm.

“Thằng Biên Hồng nhà tôi cũng giờ này đi học. Không dậy sớm nấu cơm thì để nó nhịn chắc.” Bà Biên cười nói.

Lúc ấy, từ sau cánh cổng nhà bà Biên, một thiếu niên cao gầy đẩy xe đạp bước ra. Một vai cậu vác cặp sách, đôi mắt lạnh nhạt thoáng liếc qua ba người phụ nữ rồi ngập ngừng cất lời:

“Chào cô Hoa.”

“Ừm.” Mẹ Hoa Tiệp mỉm cười, nét mặt tràn đầy sự yêu mến.

Hoa Tiệp vẫn còn nhớ rõ, ngõ nhỏ nơi cô sống có sáu căn nhà liền kề, cả năm nhà còn lại đều sinh toàn con trai. Những cậu thiếu niên này lớn hơn cô từ một đến sáu tuổi, trong đó nhà họ Biên có tới hai người con trai.

Hầu hết con trai ở đây học rất giỏi. Riêng cô là cô gái duy nhất và cũng là người thường xuyên xếp cuối bảng điểm. Biên Hồng gần tuổi cô nhất, chỉ hơn cô vài tháng, hiện đang là đàn anh học cùng trường.

Ánh nắng chiếu xuống ngõ nhỏ, lấp lánh trên vai cậu thiếu niên, tạo nên đường viền vàng rực quanh dáng cậu. Cậu chậm rãi vén mái tóc ngắn còn bù xù, bước nhanh lên xe đạp. Ngay cả khi quay lại chào mẹ mình một cái, cậu cũng chẳng nói lời nào mà chỉ chuẩn bị đạp xe đi thẳng.

Những cậu thiếu niên tuổi này, vừa kỳ lạ vừa ương bướng, đúng là giai đoạn dậy thì khó hòa hợp nhất.

“Tiện thể Hoa Tiệp đi học cùng con, con đưa nó đến trường nhé.” Bà Biên đột nhiên hào hứng lên tiếng, đồng thời túm lấy cặp sách của con trai mình và vẫy tay gọi Hoa Tiệp lại gần.

Mẹ Hoa Tiệp vội từ chối ngại ngùng, nhưng bà Biên liên tục nói không sao cả. Bà ấy còn đùa rằng con trai bà ấy dư sức, chở thêm một người cũng chẳng nặng là bao.