Hôm nay là ngày khai giảng chính thức, sáng sớm đến tận sáu giờ, mẹ Hoa Tiệp vẫn đang say giấc nồng. Cô không ngủ nướng tiếp mà ngoan ngoãn nằm bên cạnh mẹ, đầu óc lại miên man với đủ loại suy nghĩ.
Cô luôn nghĩ: "Nếu khi đó mình có thể làm khác đi thì tốt biết bao." Nay thực sự có cơ hội làm lại, cô nhận ra bản thân đã muốn thay đổi biết bao điều.
Mẹ Hoa mặc xong áo, thấy Hoa Tiệp vẫn còn cuộn tròn trong chăn thì liền kéo cô dậy.
“Về phòng mặc quần áo nhanh, hôm nay là ngày đầu tiên đi học cấp ba, đừng để thầy cô có ấn tượng con là một đứa đi trễ.”
Lúc này, Hoa Tiệp mới vùng dậy, hôn mẹ một cái thật kêu rồi tung tăng nhảy xuống giường, chạy đùng đùng về phòng mình.
Mẹ Hoa vốn lo cô vẫn giữ cái tính lười biếng như trong kỳ nghỉ hè. Nhưng giờ thấy cô hớn hở, vui vẻ như vậy, bà cuối cùng cũng thở phào.
Sau này, con gái bà sẽ không còn là học sinh cấp hai nữa, mà là một nữ sinh cấp ba rồi. Trông cô trưởng thành từng ngày, không mấy chốc sẽ thành thiếu nữ lớn khôn.
Bà vừa chỉnh lại tóc tai, vừa quay người đắp chăn cho chồng rồi mới đi rửa mặt và đánh răng.
Không khí se lạnh khiến Hoa Tiệp tỉnh táo hẳn. Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, cô thấy một đôi mắt to tròn, đen trắng rõ ràng, lúc nào cũng ánh lên sự sáng trong và lấp lánh, từng được nhiều người khen ngợi.
Lông mi dày cong vυ't như nét vẽ tỉ mỉ, đôi mắt vốn đã đẹp nay càng sắc nét, đuôi mắt hơi nhướng lên mang nét tinh nghịch. Khi cô cười, đôi mắt cong lại như vầng trăng non, hàng mi lại thêm phần quyến rũ.
Tuy nhiên, môi cô nhợt nhạt vì huyết áp hơi thấp. Hoa Tiệp cắn môi cho nó hồng hào lên, làm cho gương mặt trong gương bỗng chốc trở nên sống động, tươi tắn như một tiểu mỹ nhân duyên dáng.
Cô tinh nghịch chu môi, hôn nhẹ vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Nụ cười bừng sáng, đôi mắt cong cong, Hoa Tiệp cười phá lên vui vẻ.
Tháng 9 ở miền bắc đã khá lạnh, cô chỉ mặc áo ba lỗ nên rùng mình nổi hết da gà. Cô vừa xoa xoa cánh tay, vừa chạy nhanh về phòng thay đồ, luống cuống mặc thêm áo quần ấm hơn.
Hiện tại, bạn bè của cô đều sống trong các khu nhà tập thể. Còn nhà Hoa Tiệp mới từ thuê nhà chuyển sang mua được một căn hộ nho nhỏ.
Ba mẹ cô mỗi tháng chỉ kiếm được chưa đến hai nghìn tệ, dè sẻn dành dụm mới gom được hai vạn ba để mua một căn nhà nhỏ trên núi ở phía bắc thành phố Kính Tùng.
Trường học bắt đầu tiết học buổi sáng lúc 7 giờ 10. Từ nhà cô đi đến trường phải qua hơn ngàn bậc cầu thang dưới chân núi, rồi đi thêm vài dãy phố, tổng cộng mất khoảng 45 phút nếu không nghỉ dọc đường. Vì vậy, cô phải xuất phát từ 6 giờ 20.
Lúc ăn sáng, cô nhìn ngắm tổ ấm nhỏ bé mà ấm áp của mình. Dù cuộc sống trước kia chẳng lấy gì làm nổi bật, nhưng giờ cô chỉ hy vọng đời này có thể thay đổi được vận mệnh của mình để ba mẹ hưởng phúc sớm ngày nào hay ngày nấy.