Chim Hoàng Yến Trọng Sinh Bị Đám Điên Phê Cầm Tù Cưỡng Chế (NP)

Chương 36

Khương Kiến Nguyệt mỉm cười dịu dàng, ánh mắt cong cong: "Vậy được, ăn trưa xong chúng ta lại cùng đến thư viện nhé."

Nếu việc Lương Thư Tuyên mời cô ăn trưa là điều đầu tiên cô phát hiện có chút khác biệt so với quỹ đạo trước đây, thì việc anh trai của Cảnh Tiêu, Cảnh Triệt, chủ động hỏi cô dùng loại nước hoa nào có thể xem là điều thứ hai.

Buổi tối, như thường lệ, Khương Kiến Nguyệt đến dạy kèm cho Cảnh Tiêu.

Chỉ là, khi cô ra ngoài đứng chờ lão Lý – tài xế đang bận chút việc nên đến muộn một chút để đưa cô về trường, cô bất ngờ gặp Cảnh Triệt, người vừa trở về nhà.

Người đàn ông bước ra từ chiếc Maybach màu đen đỗ trước cửa, trên người mặc bộ vest tối màu vừa vặn, phối với cà vạt kẻ sọc cùng tông màu.

Mái tóc ngắn gọn gàng, đầy sức sống mà cô nhìn thấy hôm trước nay được vuốt ngược, lộ ra trán cao, trong khi đôi mắt nâu nhạt vốn có chút lơ đãng giờ đây lại ẩn sau cặp kính nửa gọng màu đen, trông vừa chỉn chu, vừa sắc sảo.

Khương Kiến Nguyệt đứng ở cửa, nhìn người đàn ông bước nhanh về phía mình, nhất thời không biết có nên chào hỏi hay không. Sau vài giây chần chừ, cô vẫn lễ phép cúi đầu, cất tiếng chào:

"Chào anh."

Nhưng ngay khi Khương Kiến Nguyệt nghĩ rằng anh sẽ không để ý đến lời chào của mình hoặc chỉ khẽ gật đầu tượng trưng rồi bước thẳng vào biệt thự, anh lại bất ngờ dừng bước.

Khương Kiến Nguyệt ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đứng cách mình chưa đầy hai mét, trong lòng không khỏi bối rối.

"Xin hỏi anh có chuyện gì…"

"Cô dùng nước hoa gì vậy?"

Hai giọng nói vang lên gần như cùng lúc, ánh mắt cả hai đều thoáng chút ngỡ ngàng.

Khương Kiến Nguyệt gần như nghĩ rằng mình nghe nhầm. Nếu không, làm sao cô có thể nghe thấy người đàn ông lịch lãm này hỏi cô dùng nước hoa gì.

Sự ngạc nhiên và bối rối hiện rõ trên gương mặt cô, khiến cô trông như một chú mèo con bị giật mình. Phản ứng này làm Cảnh Triệt thoáng lúng túng.

Anh vốn không giỏi giao tiếp, cũng không thích phải xã giao, huống hồ người trước mặt lại là một cô gái, đối tượng mà anh luôn cảm thấy khó xử nhất.

"Tôi không dùng nước hoa nào cả…" Khương Kiến Nguyệt hơi mím môi, cẩn thận hỏi lại: "Có phải trên người tôi có mùi gì làm anh khó chịu không?"

"Không có." Cảnh Triệt trả lời một cách cứng nhắc, "Rất thơm…"

Dáng vẻ như đang khen ngợi của anh khiến Khương Kiến Nguyệt không biết phải nói gì, ngập ngừng đáp:

"Cảm ơn?"

"…"

Cảnh Triệt đứng tại chỗ, dáng người cao lớn nhưng lại toát ra vẻ lúng túng kỳ lạ, giống như một chú chó lớn, nhìn qua có vẻ dữ dằn nhưng thực chất lại hoàn toàn không có tính uy hϊếp.