Chim Hoàng Yến Trọng Sinh Bị Đám Điên Phê Cầm Tù Cưỡng Chế (NP)

Chương 35

Cô chợt nghĩ đến khối ngọc Hòa Điền yêu thích nhất của mẹ mình. Làn da trắng mịn như ngọc, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, dưới ánh đèn thư viện càng thêm ấm áp, bao dung.

Ở khoảng cách gần, Lương Thư Tuyên thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mềm mại, cảm nhận hơi thở ấm áp và hơi ẩm từ cô.

Nhận ra mình thất thố, Lương Thư Tuyên vội dời ánh mắt, giọng nói mang theo chút hồi hộp:

"Đã hơn mười hai giờ rồi, chúng ta ra ngoài ăn trưa nhé?"

"Được chứ." Khương Kiến Nguyệt nở nụ cười rạng rỡ, nói: "Để tớ thu dọn đồ, cậu chờ tớ một chút được không?"

Khi cô cười, một mùi hương thoang thoảng của hoa trà trắng len lỏi quanh Lương Thư Tuyên. Cô ấy không tự nhiên ngồi thẳng người, khẽ gật đầu: "Được, tớ chờ."

"Nhà hàng này, được không?"

Rời khỏi thư viện, Lương Thư Tuyên lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh để Khương Kiến Nguyệt xem.

"L"ATELIER de Joël Robuchon? Đây là nhà hàng Pháp à?"

Khương Kiến Nguyệt nhìn tên nhà hàng được viết trên màn hình điện thoại, hơi không chắc chắn, hỏi Lương Thư Tuyên:

"Là L"ATELIER de Joël Robuchon phải không?"

"Ừ." Lương Thư Tuyên đáp.

"Ý cậu là cậu muốn đưa tớ đến nhà hàng này ăn trưa à?" Khương Kiến Nguyệt thoáng lộ vẻ khó xử.

"Cậu không thích sao?" Lương Thư Tuyên nhìn biểu cảm của cô, nghĩ rằng cô không muốn đi, lập tức trở nên hơi bối rối.

"Vậy tớ sẽ tìm chỗ khác, hoặc cậu muốn ăn gì thì cứ nói."

"Không phải đâu." Khương Kiến Nguyệt sợ cô ấy hiểu lầm, vội xua tay giải thích: "Tớ chỉ cảm thấy nhà hàng đó chắc sẽ rất đắt, mà tớ thì không có nhiều tiền như vậy."

Nghe vậy, Lương Thư Tuyên mới hiểu được vẻ khó xử vừa rồi của Khương Kiến Nguyệt xuất phát từ đâu. Trong lòng cô ấy thầm trách bản thân vì không nói rõ ngay từ đầu:

"Không phải vậy đâu, cậu hiểu lầm rồi. Tớ không có ý muốn cậu trả tiền… Ý tớ là, tớ… tớ muốn mời cậu ăn trưa."

"Mời tớ ăn trưa?" Khương Kiến Nguyệt không hiểu lắm.

Ngơ ra một chút, cô khẽ cười hỏi: "Là vì chuyện hôm trước sao?"

"Ừ…" Lương Thư Tuyên khẽ đáp.

"Không cần đâu, chỉ là một việc nhỏ thôi mà. Hơn nữa, chẳng phải tớ đã mượn máy sấy tóc của cậu rồi sao?"

"Nhưng tớ muốn cảm ơn cậu." Gương mặt Lương Thư Tuyên bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường.

Khương Kiến Nguyệt nghe cô ấy bày tỏ một cách thẳng thắn như vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Sau một lúc suy nghĩ, cô bèn hỏi ngược lại: "Cậu đã từng ăn ở nhà ăn của trường chưa?"

"Rồi, sao vậy?"

"Vậy cậu mời tớ ăn ở đó được không? Tớ muốn ăn ở nhà ăn."

Gương mặt Lương Thư Tuyên thoáng hiện vẻ do dự: "Nhưng nhà ăn…"