May mắn là Khương Kiến Nguyệt luôn có thói quen ghi chú lịch trình vào ứng dụng lịch trên điện thoại, nên dù ký ức về thời điểm năm nhất của cô đã phai nhạt, cô vẫn có thể dựa vào thông tin trong điện thoại để lấy lại trí nhớ.
Ví dụ như việc tối mai và tối ngày kia, cô có buổi dạy gia sư lúc sáu giờ.
Hồi tưởng một chút, kiếp trước vào thời điểm này, hình như Ngụy Yên cũng từng gọi cô, nhưng cô và Thẩm Thanh Thanh đều từ chối.
"Gia sư? Vậy cậu làm đến mấy giờ? Cậu có thể đi xong rồi ghé qua cũng được. Có một anh học trưởng rủ tớ đến buổi tụ tập của nhóm anh ấy chơi, chắc là sẽ có nhiều trai đẹp lắm. Tớ nghĩ ngay đến việc rủ cậu đi cùng. Thật đấy, trai đẹp cực luôn, không tin tớ tìm ảnh cho cậu xem."
Như sợ Khương Kiến Nguyệt không tin, Ngụy Yên thật sự mở điện thoại lên tìm ảnh.
Khương Kiến Nguyệt lộ ra vẻ khó xử: "Ngụy Yên, vẫn là không được đâu, tớ…"
Ngụy Yên dường như không nghe ra sự từ chối và phản đối trong lời nói của Khương Kiến Nguyệt, tự mình tiếp tục: "Đi mà, cùng lắm đến lúc đó tớ sẽ bảo trai đẹp lái xe đưa cậu về ký túc xá. Xe anh ta là mui trần đấy nhé."
"Thật sự không…"
"Người ta đã nói là không đi rồi, cậu điếc à?"
Thẩm Thanh Thanh đứng bên nghe cuộc đối thoại giữa hai người thì không kiềm chế được tính khí nóng nảy của mình, liền lớn tiếng ngắt lời.
"Cậu nghĩ ai cũng giống như cậu, sẵn sàng cười nịnh uống rượu với người có tiền à? Khương Khương đã từ chối rõ ràng rồi, cậu đừng mặt dày không biết xấu hổ nữa."
Có vẻ như không ngờ Thẩm Thanh Thanh lại trực tiếp nói thẳng ra như vậy, biểu cảm của Ngụy Yên lập tức méo mó. Bàn tay đang cầm điện thoại định đưa cho Khương Kiến Nguyệt xem ảnh cũng ngượng ngùng rụt lại.
"Không đi thì không đi, làm gì mà tỏ vẻ."
Ngụy Yên lẩm bẩm nhỏ, lại len lén liếc nhìn Thẩm Thanh Thanh. Khi thấy ánh mắt đầy giận dữ của cô ấy đang nhìn mình chằm chằm, Ngụy Yên lập tức giả vờ như không có chuyện gì, chuyển sự chú ý sang điện thoại.
Chẳng mấy chốc, tiếng cô ta gọi điện thoại vang lên, giọng điệu õng ẹo.
"Alo, Vi Vi à? Là tớ, Ngụy Yên đây… Không có gì, chỉ là hỏi cậu tối ngày kia có rảnh không… Có, dĩ nhiên có trai đẹp rồi…"
[Thanh Thanh, chuyện lúc nãy, cảm ơn cậu nhé.]
[Mèo nhỏ cúi đầu cảm ơn.jpg]
Chờ đến khi ký túc xá trở lại yên tĩnh, Khương Kiến Nguyệt mới mở khung chat, gửi tin nhắn.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thanh, vừa lúc Thẩm Thanh Thanh cũng nhận được tin nhắn và nhìn về phía cô. Hai người ăn ý mỉm cười với nhau.
Thẩm Thanh Thanh cầm điện thoại, nhanh chóng gõ vài chữ trên màn hình.