Chim Hoàng Yến Trọng Sinh Bị Đám Điên Phê Cầm Tù Cưỡng Chế (NP)

Chương 22

Khi hai người bước vào, Khương Kiến Nguyệt vẫn đang đeo tai nghe, vừa nghe đài tiếng nước ngoài vừa viết viết vẽ vẽ trên sổ tay. Mãi đến khi Thẩm Thanh Thanh chọc chọc cô và nháy mắt ra hiệu, cô mới phản ứng lại.

Khương Kiến Nguyệt quay người, liền nhìn thấy hai người bạn cùng phòng khác của mình. Hai gương mặt mà trong ký ức của cô đã mờ nhạt, nay lại hiện lên rõ ràng, sống động.

Cô gái mặc đồ nổi bật, trang điểm tinh tế, luôn mang nụ cười rực rỡ chính là Ngụy Yên.

Cô ta mặc một chiếc áo hai dây đỏ rực mát mẻ và quần short jeans siêu ngắn, mái tóc nâu xoăn xõa trên tấm lưng trần mịn màng. Có vẻ cô ta đang trò chuyện với ai đó, gương mặt được ánh sáng màn hình điện thoại chiếu rọi, thỉnh thoảng lại nở nụ cười duyên dáng.

Người còn lại, cao hơn một chút, dáng người gầy gò, phong thái lạnh lùng, ăn mặc mang phong cách trung tính, chính là Lương Thư Tuyên.

Cô ấy để tóc ngắn gọn gàng, mặc áo thun đen, phối với chiếc quần kaki màu xanh đậm. Trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ cơ đắt tiền, tạo cảm giác sạch sẽ, mạnh mẽ.

Có vẻ như cô ấy không thích cười, khuôn mặt luôn giữ vẻ lạnh lùng. Sắc mặt cô ấy không được tốt, trông hơi nhợt nhạt, môi cũng khô nẻ. Khi thấy Khương Kiến Nguyệt đang ngơ ngác nhìn mình, Lương Thư Tuyên chỉ hơi nhíu mày, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì không?"

Khương Kiến Nguyệt sững lại một lúc rồi mới phản ứng, lắc đầu: "Không có gì."

"Ồ." Lương Thư Tuyên đáp lại, giọng điệu xa cách như thể hai người chỉ là người xa lạ.

Nhìn thấy Lương Thư Tuyên không thèm thay đồ mà trực tiếp bước lên gác, Khương Kiến Nguyệt đã đoán được phần nào.

Kiếp trước, vì cô không bị ngất xỉu nên cô và Thẩm Thanh Thanh đã quay lại ký túc từ sớm. Sau đó, cô học bài một lát rồi đi nghỉ ngơi, vì vậy không nhận ra sự khác thường ở Lương Thư Tuyên.

Nhưng bây giờ, khi đã chú ý đến tình trạng không khỏe của Lương Thư Tuyên, Khương Kiến Nguyệt không thể làm ngơ trước sự khó chịu của cô ấy.

Ngay khi cô chuẩn bị đứng dậy để lục ngăn kéo, xem thử mình có còn mua loại thuốc giảm đau bụng kinh hoặc trà gừng đỏ nào không, thì Ngụy Yên bất ngờ tiến đến trước mặt cô.

"Khương Kiến Nguyệt, tối ngày kia cậu rảnh không? Đi cùng tớ đến một chỗ nhé."

Mùi đàn hương nồng nàn hòa lẫn với xạ hương trắng phảng phất đến, khuôn mặt đột nhiên phóng đại trong tầm mắt khiến Khương Kiến Nguyệt theo bản năng lùi lại.

"Xin lỗi nhé, Ngụy Yên, tối ngày kia tớ phải đi làm gia sư, chắc là không đi cùng cậu được rồi."