Cậu cảm thấy Lộ Quy Chu thật sự rất tốt, không chỉ không khó chịu vì sự thất thố của cậu vừa rồi mà còn sẵn lòng dẫn cậu đi dạo với Quả Dừa.
Sợ rằng mình chậm chạp sẽ khiến Lộ Quy Chu đổi ý, Quý Tinh Nhiên nhanh chóng đứng dậy. Không ngờ vì ngồi xổm quá lâu, vừa đứng lên đột ngột khiến mắt tối sầm lại, chân tê rần như bị điện giật, hoàn toàn mất kiểm soát, cơ thể lảo đảo sắp ngã nhào.
Lại thất thố trước mặt Lộ tiên sinh rồi!
Giây phút ấy, không chỉ tầm nhìn của Quý Tinh Nhiên tối đen, mà cả thế giới cũng như chìm vào bóng tối.
Nhưng nỗi đau lạnh lẽo như dự đoán không hề xuất hiện, thay vào đó là một cái ôm ấm áp dịu dàng, mang theo hương thơm nhàn nhạt dễ chịu.
Quý Tinh Nhiên không phải kẻ ngốc, chỉ là mất trí nhớ mà thôi, rất nhanh cậu nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Cậu hoảng loạn muốn đẩy Lộ Quy Chu ra, Lộ Quy Chu cũng không hề ngăn cản, Quý Tinh Nhiên dễ dàng thoát khỏi vòng tay anh.
Chỉ là, vừa mất đi sự nâng đỡ, cậu lại chưa thể kiểm soát cơ thể nên lại lảo đảo muốn ngã sang một bên.
Lịch sử thật đáng kinh ngạc khi lặp lại, và lần nữa, có người đỡ lấy cậu.
“Đừng cử động, ngã nữa lại phải đi bệnh viện đấy.”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, lần này Quý Tinh Nhiên thực sự không dám nhúc nhích.
Chân cậu không còn sức, gần như hoàn toàn dựa vào Lộ Quy Chu.
Hai người dính sát vào nhau, Quý Tinh Nhiên có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Lộ Quy Chu, từng nhịp đập như gõ vào trái tim cậu. Bàn tay đang đỡ cậu, cách một lớp áo mỏng, áp vào thắt lưng cậu, ấm nóng như thể sắp thiêu đốt.
Quý Tinh Nhiên cảm giác mình chưa từng tiếp xúc gần gũi với ai đến vậy, cảm giác này lạ lẫm vô cùng, nhưng cậu không ghét, thậm chí còn thấy tò mò, bị thu hút và có chút tham luyến thứ ấm áp an toàn này.
Nhưng Lộ Quy Chu không để cậu tham luyến quá lâu, giọng nói trầm thấp dễ nghe lại vang lên bên tai:
“Đỡ hơn chưa?”
Quý Tinh Nhiên luyến tiếc rời khỏi vòng tay anh, tự thấy sự tham luyến của mình có chút kỳ quái, không hiểu tại sao, chỉ biết rằng không thể để Lộ Quy Chu phát hiện.
Không sao, Lộ Quy Chu đâu biết cậu đang nghĩ gì.
Hai má và vành tai Quý Tinh Nhiên ửng đỏ, cậu ngượng ngùng nói:
“Xin lỗi, Lộ tiên sinh, lại làm phiền anh rồi.”
Vòng tay bất ngờ trống rỗng, Lộ Quy Chu cảm thấy hơi không quen với cảm giác mát lạnh đột ngột này.