Người tới chính là Tiết Cần, hắn làm một chức quan nhàn hạ béo bở trong nha môn, mỗi tháng đầu tháng và giữa tháng đi mua sắm hai lần, bên dưới có mấy tiểu lại phụ trách nghiệm hàng đối chiếu sổ sách, hắn chỉ cần điểm danh đóng dấu quan, xem qua sổ sách, để biết mình đã phụ trách những thứ gì là được.
Phần lớn thời gian, hắn đều lui tới các buổi tiệc lớn nhỏ của các phủ, hoặc là các buổi họp mặt tao nhã của các văn nhân danh sĩ trong thành, hoặc là các buổi tiệc tùng qua lại giữa các công tử con nhà thế gia. Về khoản ăn chơi hưởng lạc, hắn được coi là cao thủ.
Tiết Cần mỉm cười tiến đến đỡ Nhị phu nhân, vừa đi vừa giới thiệu với các nữ quyến: "Mấy năm trước vào thời điểm này, cây hoa trong chùa đều đã tàn, trơ trụi chẳng có gì đẹp, năm nay lại trùng hợp, có người đến trả lễ, không chỉ cúng dường hương dầu, mà còn tặng cả trăm cây hàn lan. Ta vừa mới đi xem qua, hoa nở rất rực rỡ."
Tiết Phù Nhi vỗ tay cười nói: "Thế thì tốt rồi, muội còn lo hôm nay chỉ được ru rú trong thiền phòng ăn món chay nhạt nhẽo."
Lời nàng ta nói khiến mấy vị phu nhân đều cười, Nhị phu nhân mắng yêu: "Con gái sắp lấy chồng rồi, không có đoan trang chút nào hết, cứ như con khỉ, chỉ biết chơi."
"— Giống hệt Tam ca con!"
Tiết Cần dở khóc dở cười: "Nương ơi, người mắng Tam muội thì cứ mắng một mình nó thôi, sao lại lôi con vào làm bia đỡ đạn chứ?"
Một đoàn người trong bầu không khí vui vẻ, náo nhiệt tiến vào chùa.
Lâm thị tụt lại vài bước, trong lòng nghẹn ngào không nói nên lời. Vừa lo lắng cho huynh đệ nhà mình, vừa tức giận Tiết Thịnh không chịu nói rõ.
Khoảng nửa canh giờ sau, lấy Nhị phu nhân làm đầu, mấy vị phu nhân lớn tuổi đều được mời đến chính điện thắp hương hoàn nguyện, bố thí dầu vừng. Tiết Phù Nhi cùng những người khác được tiểu sa di dẫn đi xem hoa lan hàn ở phía sau núi.
Nhẫn Đông và Bán Hạ cùng Lâm thị ở lại chính điện, Cố Khuynh ở lại dọn dẹp sương phòng.
Tiết Cần rảnh rỗi, liền mò mẫm đến trước viện của Lâm thị, trèo lên bức tường thấp gọi tên nàng qua cửa sổ.
"Cố Khuynh, cô nương tốt, ra đây, ta có thứ thưởng cho nàng đây."
Cố Khuynh ngẩng đầu liếc hắn một cái, tiến lên đóng cửa sổ lại.
Nam nhân dứt khoát bước vào trong viện, bà tử canh cửa đã sớm bị hắn sai đi đâu mất rồi.
Hắn đặt tay lên cửa sổ, mỉm cười nhỏ giọng dỗ dành nàng, "Nàng đừng đóng cửa sổ, ta không ăn thịt người đâu, rảnh rỗi nên mới đến nói với nàng vài câu chuyện riêng tư. Cô nương ngoan, tay ta mạnh lắm, cẩn thận bị thương đấy."
Cố Khuynh dựa lưng vào cửa sổ, cửa sổ bị hắn đẩy mạnh ra một khe hẹp, một đoạn gáy trắng nõn của cô nương rơi vào ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Tóc mai mềm mại dán vào sau tai, khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn, chỉ hận không thể vuốt ve một chút.
"Cho dù nàng không nói, ta cũng biết tên của nàng rồi." Hắn cúi người xuống bệ cửa sổ, cười hì hì nói, "Ta còn biết, nàng sắp mười bảy rồi, theo lệ của phủ, những người tròn mười tám mà chưa được chuộc thân, đều bị gả cho đám gia nô. Ngũ đệ muội định tính toán cho nàng thế nào, một tấm da đẹp như vậy, lại muốn tiện nghi cho đám dân quê bèo bọt đó sao?"
Cố Khuynh im lặng một lát, dường như bị chạm vào nỗi lòng, nàng khẽ nhíu mày, mím môi không nói một lời. Tiết Cần không vội, hắn biết rõ, người kiên nhẫn mới câu được cá lớn.
Lúc này chỉ dịu dàng dỗ dành: "Xét về tài sắc, nàng không thua kém gì các vị chủ tử nãi nãi cô nương trong phủ, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến việc tính toán cho mình, tìm kiếm một tương lai tươi sáng sao?"
Trong phòng truyền ra một tiếng thở dài, cô nương quay mặt đi, giọng nói nghe có vẻ buồn bã, "Ta chỉ là một hạ nhân, đương nhiên là tùy chủ tử sắp xếp."
Giấy bán thân nằm trong tay người khác, bản thân căn bản không thể tự quyết định hôn sự của mình.
"Ngốc nghếch." Giọng nói của nam nhân dịu dàng như nước, càng tiến lại gần hơn, vượt qua cửa sổ đang từ từ mở ra, đặt lòng bàn tay lên bờ vai mảnh mai của nàng, "Nàng số khổ đầu thai nhầm nhà, bất đắc dĩ làm hạ nhân,... Ta thương xót dung mạo tính tình của nàng, đã sớm có ý với nàng, Tam thiếu phu nhân hiện đang mang thai, bên cạnh ta đang thiếu người hầu hạ thϊếp thân ... Sau này nếu có thai, nàng cũng sẽ được làm chủ tử nãi nãi... chẳng phải tốt sao?"
Cô nương run rẩy, né tránh bàn tay đang tiến lại gần của hắn. "Tam gia đừng nói đùa, nô tỳ là nha đầu của Ngũ nãi nãi, ngài dù có uy phong thế nào, thì làm anh chồng, ngài cũng không thể mở miệng xin đệ muội người như vậy."
Nói đến đây, cô nương dường như lại cứng rắn hơn, quay mặt lại đóng sầm cửa sổ, "Tam gia tự trọng, đây là viện của Ngũ nãi nãi, nếu còn dây dưa nữa, nô tỳ sẽ gọi người đến!" Cửa sổ đóng lại mạnh và nhanh, suýt chút nữa kẹp vào tay của nam nhân.
Tiết Cần bị nàng trêu chọc đến khó chịu, cả người nóng bừng không biết trút đi đâu. Nếu không phải nghĩ đến nghi thức ở chính điện chắc đã gần kết thúc, hắn hận không thể lập tức nhảy vào đó dạy dỗ cô nha hoàn cứng đầu này vài trận.
Trên xe ngựa trở về, Tiết Cần thờ ơ lấy lòng mẹ mình, thỉnh thoảng vén rèm nhìn về phía sau. Đám người hầu đi theo xe, cô nương họ Cố kia có hai ba tên tiểu tư vây quanh nịnh nọt, thấy nàng nói nói cười cười với bọn họ, hoàn toàn không giống như lúc đối mặt với mình, cố ý tránh né.
Cổ họng hắn khô khốc khó chịu, chưa có được thì luôn canh cánh trong lòng, không thể quên được. Nhưng nàng nói cũng đúng, sủng ái một nha đầu tuy không phải chuyện lớn, nhưng hắn là anh chồng, không thể mở miệng xin đệ muội người được.
Hắn xưa nay cũng không phải người thâm tình gì, trong phủ có biết bao nhiêu nha hoàn, bị hắn dỗ dành lên giường, rất nhanh liền bị vứt bỏ. Thân phận địa vị bày ra đó, ai dám lên tiếng ầm ĩ với hắn.
Ban đầu tưởng rằng đối phó với một nha đầu nhỏ tuổi, ba hai lần là có thể xong việc, giờ xem ra, đã xem thường khí phách của nàng rồi.
Vừa về đến Trúc Tuyết quán, Lâm thị liền vội vàng sai người đi mời Tiết Thịnh.
Tiểu nha đầu chạy việc đi rồi lại về, ấp úng trả lời ngoài rèm, "Gia, gia nói hôm nay không rảnh, để hôm khác..."
"Choang" một tiếng, chén sứ từ bên trong ném ra, vỡ tan tành dưới chân nha hoàn.
Lâm thị đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn không chịu đến, ta đi gặp hắn vậy!