Tiêu Kim Trướng

Chương 10

Tiết Thịnh không đáp, mà mang theo Đạp Tuyết sải bước rời đi.

Trước bậc thềm sân viện, Cố Khuynh ngồi dưới ánh trăng vắng lặng lạnh lẽo. Nghe tiếng bước chân, nàng khoan thai ngoảnh lại.

Chú mèo con vùng khỏi vòng tay nam nhân, chạy ào vào lòng thiếu nữ.

"Gia?" Cố Khuynh lộ vẻ nghi hoặc, tay vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo con, chậm rãi đứng thẳng dậy. Tay áo rộng trượt khỏi cổ tay, để lộ một vết sẹo cũ dài và mảnh.

Dưới bóng đèn l*иg lay động nơi hành lang, nam nhân thu hồi ánh mắt, chắp tay sau lưng nói: "Nó rất quen thuộc với nàng."

Nhìn thấu loại thủ đoạn và lời nói dối tầm thường này không khó, rất nhiều lúc, hắn chỉ là không thèm để tâm.

Gương mặt cô nương thoáng chút ngượng ngùng, vô thức mím môi, nhỏ nhẹ giải thích: "Khi còn nhỏ nãi nãi từng nuôi một con thỏ nhưng nó bị bệnh chết, nãi nãi đau buồn mấy năm trời. Nô tỳ tình cờ thấy Đạp Tuyết chạy đến chơi, nên... nên muốn bế vào cho nãi nãi xem..."

Lời còn chưa dứt, gương mặt ửng hồng ẩn hiện dưới bóng tối mờ nhạt của mái hiên. Gió thổi qua tay áo rộng, thấp thoáng lộ ra dáng người mảnh mai yểu điệu.

Tiết Thịnh nhìn chăm chú vào đôi mắt trong veo không chút vẩn đυ.c của nàng, nỗi nặng nề trong lòng vơi đi phần nào. Còn cực khổ cho ăn dỗ dành một con mèo, bị cào đến nỗi cổ tay để lại sẹo, chẳng qua cũng chỉ muốn tạo cho chủ mẫu một tiếng tốt là người nhân từ, yêu thương động vật. — Thân phận nàng như vậy, Lâm thị lại luôn cay nghiệt bủn xỉn, nếu không hao tâm tổn trí lấy lòng, làm sao có thể sống yên ổn?

"Thôi vậy." Hắn nói. "Ngày mai đưa Đạp Tuyết về viện của Nhị nãi nãi, đừng mang vào Trúc Tuyết quán nữa."

Cố Khuynh ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ nhận lỗi với hàng mi cụp xuống, thân hình vốn đã mảnh mai càng thêm nhỏ bé đáng thương, giọng nói cũng nhỏ nhẹ mềm mại như mèo con: "Là nô tỳ sai, thiếu gia đừng giận nãi nãi."

Tiết Thịnh im lặng một lát, muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại thôi. Hắn gật đầu, bước ra ngoài.

Trong sân, vẻ e dè yếu ớt trên mặt cô nương biến mất hoàn toàn, nàng quay người nhìn về phía trăng non mờ ảo trên bầu trời một lúc.

Tháng mười sắp hết, mùa đông sắp đến, năm này qua năm khác, thời gian dành cho nàng không còn nhiều nữa.

**

Ngày hai mươi chín tháng mười, Nhị phu nhân dẫn theo đám con cháu đến chùa Triều Lộ thay lão thái thái tạ lễ.

Ngô thị đã an thai được bốn tháng, đại phu đến xem mạch, chỉ nói an tâm điều dưỡng sẽ không có gì đáng ngại.

Từ khi Ngô thị mang thai, lão thái thái liền coi trọng, hôm nay thưởng một hộp sâm linh chi, ngày mai tặng một tấm gấm thượng hạng, lại điều hai bà tử đắc lực bên cạnh sang hầu hạ.

Nhị phu nhân suốt ngày tươi cười, trong lòng vui sướиɠ khôn xiết.

Bên trong xe ngựa rôm rả tiếng cười nói, Lục nãi nãi Khương thị cùng mấy cô em chồng chưa xuất giá đang kể lại chuyện thú vị mà Tiết Thành kể tối qua trên bàn ăn, cười khúc khích thành một đoàn. Nhị nãi nãi Vương thị, người vốn nghiêm nghị ít nói, cũng mỉm cười hiền hậu ngồi bên cạnh, chỉ khi mọi người vô tình cao giọng quá mới lên tiếng khuyên can đôi câu.

Tuy đều là chị em dâu cùng sống trong Tiết gia, nhưng chung quy vẫn khác phòng, Lâm thị ngồi lẻ loi một bên, muốn góp vui hỏi han một câu, thử mở lời mấy lần, nhưng cũng đều không thể chen vào được câu chuyện.

Khương thị cười một hồi, gương mặt trẻ trung xinh đẹp ửng hồng, quay đầu lại, thấy Lâm thị nét mặt u sầu, lặng lẽ ngồi một mình ở phía đối diện, liền mở lời hỏi: "Ngũ tẩu tẩu sao không nói gì vậy ạ?" Nàng ta mới gả vào phủ Bá gia không lâu, tuổi tác cũng gần với mấy cô em chồng nhị phòng, ngày thường rất hòa thuận. Chỉ là ít tiếp xúc với Lâm thị, mỗi ngày cũng chỉ gặp mặt ở viện của lão thái thái, chào hỏi vài câu rồi thôi.

Chưa đợi Lâm thị trả lời, Tam cô nương nhị phòng là Tiết Phù Nhi đã tiếp lời: "Ngũ tẩu sợ không phải là không muốn nói, mà là không có tâm trạng."

Tam cô nương năm nay mười sáu tuổi, đã sớm đính hôn, vị hôn phu là tiểu công tử của Bình Nam hầu phủ, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu đậm.

"Ta nghe Hoắc công tử nói, huynh đệ của Ngũ tẩu tẩu mấy hôm trước ở Xuân Mãn lâu xảy ra tranh chấp với người ta, rút đao tại chỗ, chuyện này đã làm ầm ĩ đến cả Đại Lý Tự rồi."

Vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt Lâm thị đột nhiên biến đổi, Tiết Phù Nhi lúc này mới che miệng lại, ngập ngừng nói: "Ngũ tẩu tẩu, chẳng lẽ tẩu còn chưa biết sao? Đại ca hôm đó về nhà đã bàn bạc chuyện này với các huynh trưởng rồi, hay là, Ngũ ca ca vẫn chưa kịp nói với tẩu sao?"

Năm năm Lâm thị về nhà chồng, vừa không có nhà mẹ đẻ chống lưng, vừa không có trượng phu quan tâm săn sóc, trong phủ lớn xưa nay vốn nâng cao giẫm thấp, bạc tình bạc nghĩa, mấy cô gái này, có bao giờ coi nàng ta ra gì đâu? Giờ lại công khai nói ra chuyện xấu của huynh đệ nhà nàng ta, còn mỉa mai nàng ta với Tiết Thịnh không nói chuyện với nhau, sắc mặt Lâm thị khó coi vô cùng, muốn phản bác lại vài câu, nhưng nhất thời lại không tìm được lời lẽ thích hợp.

Bầu không khí trong xe ngựa trở nên ngượng ngùng, Vương thị quát Tiết Phù Nhi hai câu, rồi quay sang an ủi Lâm thị bằng giọng nhẹ nhàng: "Muội đừng nghe Phù Nhi nói bậy, quay về vẫn nên tìm thời gian hỏi rõ Ngũ đệ thì hơn."

Chẳng mấy chốc đã đến chùa Triều Lộ, mọi người lần lượt xuống xe, Cố Khuynh thấy sắc mặt Lâm thị tái nhợt, vội vàng tiến lên đỡ nàng ta: "Sao sắc mặt nãi nãi kém vậy?"

Lâm thị không để ý đến nàng, nắm chặt khăn tay, bước theo đoàn người nhị phòng lên núi một cách máy móc.

Trong chùa đã có người đến sắp xếp trước, hôm nay chùa đóng cửa không tiếp khách, chỉ để tiếp đón nữ quyến Tiết thị. Từ xa đã thấy một nam tử mặc cẩm bào màu xanh cùng vị tăng nhân phụ trách tiếp khách của chùa đi tới, Tiết Phù Nhi vui mừng vẫy tay gọi lớn: "Tam ca!"