Vai Chính Công Thụ Đều Yêu Tôi

Chương 14

Trong lòng Tô Nhiên cũng đầy tuyệt vọng.

Tuy nhiên, Tô Nhiên hít sâu một hơi, quyết định nghiêm túc nhập vai.

“Yêu cầu nhiều thế… thì tăng lương cho tôi đi! Không phải do cái chỗ tồi tàn này không trả nổi lương à? Bảo sao chẳng ai thèm đến làm!”

Nghe Tô Nhiên còn dám cãi lại, bà ta tức đến phát run: “Vậy thì tôi đuổi việc cậu luôn!”

Bà ta khinh khỉnh nhìn dáng người “gầy gò” của Tô Nhiên: “Nhìn xem cánh tay chân gầy nhẳng của cậu! Nhìn là biết chẳng làm được bao nhiêu việc, còn đòi tăng lương, cậu thử nghĩ xem có nơi nào khác chịu thuê cậu không?”

Tô Nhiên im lặng, không nói nữa.

Ở khu vực này, hầu hết các chủng tộc ngoài hành tinh đều có vóc dáng cao lớn, chiều cao trên hai mét là chuyện bình thường. Thêm vào đó, họ có hình dạng thú nguyên bản nên sức mạnh cũng vượt trội. Là một con người thuần chủng, Tô Nhiên tất nhiên trông rất nhỏ bé.

Bà ta càng nói càng nghi ngờ, nhìn Tô Nhiên rồi hỏi: “Cậu thực sự đã trưởng thành chưa? Tôi không thể thuê lao động trẻ em đâu.”

Tô Nhiên cạn lời: “Trưởng thành rồi.”

Dù vậy, bà ta vẫn kiên quyết kiểm tra giấy tờ tùy thân của Tô Nhiên, sau đó lẩm bẩm: “Thuần nhân loại à?”

Thuần nhân loại rất hiếm ở Khu Sao thứ ba, bà ta không nhịn được nhìn Tô Nhiên thêm vài lần.

Thì ra thuần nhân loại trông như vậy.

Khi Tô Nhiên cúi đầu không nói gì, trông cậu thực sự không đáng ghét, thậm chí còn có phần dễ thương. Nhìn cứ như một ấu tể mới biến thành hình người, lại là một ấu tể rất xinh đẹp.

Vốn là người có tình thương với ấu tể, bà ta - thực ra là viện trưởng - không khỏi nghĩ thầm: Một con người thuần chủng yếu đuối như cậu sao lại rơi vào Khu Sao thứ ba này? Chắc hẳn cuộc sống ở đây cũng rất vất vả.

Giọng bà ta dần dịu lại: “Khụ. Tôi là viện trưởng ở đây, nếu cậu đã trưởng thành thì tôi có thể thuê cậu. Buổi tối cậu cũng có thể ngủ lại đây.”

Nhưng nghĩ đến thái độ của Tô Nhiên lúc nãy, bà ta lại lập tức nghiêm mặt: “Nhưng với dáng vẻ thế này, tôi không yên tâm giao ấu tể cho cậu. Cậu đã đến trễ thì đổi thành làm ca đêm, học cách làm vệ sinh trước đã!”

Hệ thống: 【Tốt quá. Từ giờ cậu có thể ban ngày đi học, cuối tuần làm “tra nam” ban đêm còn tranh thủ về đây cọ toilet.】

Tô Nhiên: “….”

Tuyệt thật. Ha ha.

Viện trưởng: "À đúng rồi, cả mấy quả trứng chưa nở cũng giao cho cậu chăm sóc. Mỗi tuần nhớ bôi một lớp dung dịch dinh dưỡng cho chúng, bắt đầu từ hôm nay."

Tô Nhiên gật đầu, cốt truyện vốn dĩ phải phát triển như vậy.

Dù sao cũng là việc ngoài giờ, tâm trạng cậu không mấy tốt.

Sau khi hiểu rõ môi trường và nội dung công việc, cậu không nói thêm gì, trực tiếp đi lấy dụng cụ vệ sinh bắt đầu lau sàn và dọn rác.

Viện trưởng thấy Tô Nhiên không phàn nàn nữa, trong lòng lại có chút thay đổi suy nghĩ về cậu. Bà ta thầm nghĩ, nếu Tô Nhiên làm việc ổn, sau này sẽ giao cho cậu những việc nhẹ nhàng hơn…

Dù sao thì Tô Nhiên thực sự rất nhỏ con, nhìn là biết không phù hợp với những công việc nặng nhọc…

Ở đây thiết bị khá lạc hậu, nhân lực thiếu thốn, lũ ấu tể lại thường xuyên làm bừa bãi nên công việc dọn dẹp rất nặng nề.

Tô Nhiên làm xong đã mất rất nhiều thời gian, người đổ đầy mồ hôi.

【Tôi nói này, việc cọ rửa thế này có cần tôi ngày nào cũng tự mình làm thật không?】 Nếu thế thì cả đêm cậu chẳng nghỉ ngơi được chút nào.

Hệ thống suy nghĩ một lúc. Theo lý mà nói, nó không nên can thiệp nhưng vì nhân vật chính còn chưa nở, cốt truyện chính thức chưa bắt đầu…

【Thế này đi, dù sao cậu cũng làm việc vào ban đêm, xung quanh chẳng có ai. Tôi có thể giúp cậu giải quyết.】

Tô Nhiên gật đầu thở phào nhẹ nhõm phần nào.

Cậu rửa tay xong rồi mở cửa phòng chăm sóc ấu tể.

Bên trong là một hàng các l*иg ấp. Mỗi l*иg ấp đều đặt một quả trứng, kích thước và màu sắc của chúng khác nhau.

Tô Nhiên thậm chí lười chẳng buồn hỏi quả nào là của nhân vật chính, dù sao nhiệm vụ hiện tại của cậu chỉ là bôi dung dịch dinh dưỡng lên từng quả trứng.

Khi nhân vật chính chưa nở, chẳng có tình tiết gì đáng chú ý xảy ra.

Tô Nhiên cầm theo một xô nhựa cũ, bên trong đựng dung dịch dinh dưỡng cô đặc đã được pha trộn sẵn.

Cậu cẩn thận lấy từng quả trứng ra khỏi l*иg ấp, bôi lên chúng một lớp dung dịch rồi nhẹ nhàng đặt lại vào vị trí cũ.

Những quả trứng tròn vo được ánh đèn trong l*иg ấp chiếu sáng ấm áp, trông rất đáng yêu, khiến công việc này không hề gây khó chịu.

Khi Tô Nhiên đến l*иg ấp cuối cùng, cậu nhìn thấy bên trong có một quả trứng to cỡ hai bàn tay ghép lại.

Quả trứng này không có màu trắng ngà, thậm chí không phải màu nhạt. Lớp vỏ bên ngoài dường như được phủ một tầng vảy đen, nhưng dưới ánh đèn lại phản chiếu chút ánh tím. Nó trông hoàn toàn khác biệt so với những quả trứng xung quanh.

Khi chạm vào, Tô Nhiên giật mình phát hiện quả trứng này lạnh toát.

Trứng chết?