Vai Chính Công Thụ Đều Yêu Tôi

Chương 13

Tô Nhiên hít sâu một hơi, cậu hiếm khi mất bình tĩnh như vậy.

【Gần đây là thế nào đây! Thế giới nhỏ này có phải sắp không hoạt động được nữa không!】

【Người xuyên nhanh thì không phải là người à! ADN của tôi là trích xuất từ một cuộn bột mì hay sao mà áp lực thế này?】

【Tôi cần ngủ!!】

Hệ thống hiểu rất rõ câu cuối cùng mới là trọng điểm.

Hệ thống: 【Khụ, hay là cậu đi bắt người chạy trốn về?】

Thực tế ở các thế giới nhỏ khác, việc bắt nhân vật chạy trốn về rồi tẩy não lại là một lựa chọn tương đối thường thấy. Tuy nhiên, ở đây Tô Nhiên lại được phân công nhiệm vụ này.

Bởi vì năng lực nghiệp vụ của Tô Nhiên quá mạnh, họ dần dần trở nên phụ thuộc vào cậu nhiều hơn.

Nghe vậy, Tô Nhiên ngược lại bình tĩnh trở lại.

Tô Nhiên: 【Kết cục của cậu ấy là gì?】

Hệ thống: 【Chết.】

【Đây là một bộ truyện ngọt vạn nhân mê về nhân vật chính thụ là nhân ngư thuần huyết cuối cùng trên thế giới. Nhưng khi còn nhỏ, cậu ấy bị rơi vào một viện nhận nuôi cấp thấp.】

【Một trong những phản diện giai đoạn đầu là một nhân viên chăm sóc. Hắn ta đặc biệt ghét nhân vật chính, nhưng lại muốn lợi dụng cậu ấy để kiếm tiền qua livestream, đối xử với cậu ấy rất tệ. Cuối cùng khi bị công biết được, hắn ta đã bị xử lý bí mật.】

Tô Nhiên lại hít một hơi sâu.

Tô Nhiên: 【Nghe đi, chuyện này là việc con người có thể làm à? Ai lại đi bắt nạt một đứa trẻ chứ, không trách được nhân vật phản diện này thức tỉnh!】

Những nhân vật phản diện kiểu này, với động cơ hành động vô lý, tồn tại chỉ để gây khó khăn cho nhân vật chính nên rất dễ xảy ra vấn đề. Khi thiết kế nhân vật phản diện, sao không thể dụng tâm hơn chút được chứ?

Hệ thống nhìn thấy Tô Nhiên tâm trạng không tốt, hiếm khi không cố bảo vệ hệ thống chính: 【Vậy cậu có muốn đi bắt hắn ta không?】

Tô Nhiên im lặng một lúc rồi phất tay.

【Thôi, thôi, để tôi tự làm vậy. Bắt hắn ta về cũng rất phiền phức. Với kiểu cốt truyện này, ép một người đã thức tỉnh ý thức đi diễn, tôi còn sợ hắn ta không thể diễn tốt được.】

Hệ thống thực ra thấy bắt người về cũng chẳng phiền hơn là mấy, nhưng Tô Nhiên đã quyết định thì nó cũng không nói gì thêm.

【Vậy giờ chúng ta đến thế giới đó.】

Tô Nhiên gật đầu: 【Đi thôi.】

【Đã nhập liệu thành công. Địa điểm là Khu Sao thứ ba.】

Tô Nhiên tùy ý mở cửa phòng ngủ bước vào và ngay giây tiếp theo, cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Khu vực thứ ba cách rất xa khu trung tâm, nơi này chịu sự quản lý yếu hơn từ Liên bang, vì thế trật tự trị an không được tốt cho lắm. Cư dân ở đây chủ yếu là các chủng tộc ngoài hành tinh có thân hình vô cùng cao lớn và tội phạm cũng nhiều hơn.

Mặc dù trình độ khoa học công nghệ tương đương, nhưng các con phố nơi đây rõ ràng thô sơ và bẩn thỉu hơn nhiều so với thế giới trong cuốn sách trước. Khu vực Tô Nhiên đang đứng có vẻ đặc biệt tiêu điều, ngay cả quần áo trên người cậu cũng trở nên tồi tàn.

Đi được vài bước, Tô Nhiên nhìn thấy một cánh cửa lớn đã bạc màu, bên trên treo một tấm biển xám xịt với dòng chữ: “Viện Nhận Nuôi Ấu Tể Liên Ngân Hà”.

Hệ thống: 【Chính là đây.】

Tô Nhiên đẩy cánh cửa đang khép hờ, bước vào, trước mắt là một quầy tiếp tân cũ kỹ nhưng chẳng có ai ở đó.

Cậu đi thêm vài bước thì nhìn thấy một nhà bếp chất đầy đồ lặt vặt, bên trong có khá nhiều lương thực nhưng lại hầu như không thấy rau củ hay thịt tươi. Máy tạo thức ăn trông đã cũ nhưng vẫn được lau chùi sạch sẽ.

Trên bàn trước mặt cậu có một đĩa bánh quy lớn, Tô Nhiên tiện tay cầm lấy một cái và ăn.

“Cậu đang làm gì đó?!”

Một tiếng hét chói tai khiến Tô Nhiên giật bắn người, cậu quay lại và nhìn thấy một người phụ nữ cao hai mét đứng sau lưng mình.

Bà ta có dáng người mũm mĩm, đeo kính, lúc này đang chống hai tay lên hông. Khi nhìn thấy nửa chiếc bánh quy còn lại trong tay Tô Nhiên, bà ta lập tức mắng cậu một trận.

“Cậu là nhân viên chăm sóc mới đến à? Ngày đầu đi làm mà đến muộn, như vậy có ra thể thống gì không?”

Bà ta dùng ngón tay chỉ vào mặt Tô Nhiên, biểu cảm đầy kinh ngạc: “Lại còn dám ăn trộm khẩu phần ăn của lũ ấu tể nữa?!”

Tô Nhiên liếc qua căn phòng phía sau bà ta, bên trong là rất nhiều ấu tể có hình dáng giống đủ loại động vật. Sau đó, cậu cúi xuống nhìn chiếc bánh quy hình khúc xương trong tay mình.

Cảm giác như có hai con chó con đang nhìn cậu với ánh mắt đặc biệt ai oán.

Hệ thống: 【Làm tốt lắm. Thiết lập nhân vật của cậu là rất nghèo, nghèo đến mức không có gì ăn.】

Mảnh vụn từ chiếc bánh quy rơi lả tả xuống tay Tô Nhiên.

“…Tôi đã ăn.”