Thang máy vừa mở ra, Lệ Thừa Ngự liền nhìn thấy Dung Nhan ngã về phía mình, không chút nghĩ ngợi, ôm cậu vào trong lòng. Đồng thời, Lệ Thừa Ngự giơ tay, đẩy cây lau nhà sắp đánh trúng người Dung Nhan ra, trầm giọng lo lắng hỏi: "Nhan Nhan, em không sao chứ?"
Trong lòng Dung Nhan vừa hồi hộp, vừa hoảng sợ, lúc cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt anh tuấn lãnh khốc quen thuộc của Lệ Thừa Ngự, trái tim hoảng loạn của cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Thân thể Dung Nhan thả lỏng, dựa vào trong lòng Lệ Thừa Ngự, ánh mắt đau xót và trách móc.
"A Ngự, bọn họ bắt nạt ta..." Dung Nhan tràn đầy ủy khuất nói.
Trong khoảnh khắc thân thể Dung Nhan tiếp xúc với da thịt của Lệ Thừa Ngự, một luồng điện chạy khắp toàn thân cậu. Tê tê dại dại, khiến Dung Nhan cảm thấy thoải mái và an tâm hơn.
Vòng tay rộng lớn và ấm áp của Lệ Thừa Ngự giống như bến cảng ôn nhu, che chở cho cậu khi cậu dừng lại.
Ánh mắt Lệ Thừa Ngự lạnh băng, nhìn thoáng qua Đồng Văn Vũ cùng Tiết Tu Nhiên đang cứng như đá ở bên ngoài, cúi đầu ôm chặt Dung Nhan vào trong lòng, ôn nhu trấn an: "Ngoan, không có việc gì. Chỉ cần có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt được em."
Ngay sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của Lệ Thừa Ngự liếc nhìn Tiết Tu Nhiên cùng Đồng Văn Vũ ở ngoài thang máy, hắn nói với giọng nham hiểm: "Ai bắt nạt em, đều sẽ phải trả giá đại giới."
Nghe vậy, Đồng Văn Vũ cùng Tiết Tu Nhiên cứng người, như thể bọn họ đã rơi vào động băng.
Tiết Tu Nhiên vội vàng mở miệng bào chữa: "Không phải như vậy đâu, Lệ tổng, có thể là ngài đã hiểu lầm điều gì đó, ngài xem tôi cùng người quản lý của tôi đi."
"Chúng tôi đều bị Dung Nhan đánh thành ra như vậy, nên mới đuổi theo cậu ta để đòi lại công đạo."
"A Ngự, anh tin em đi, em thật sự không có..." Dung Nhan nghẹn giọng ngắt lời Tiết Tu Nhiên, mắt đỏ hoe nhìn Lệ Thừa Ngự.
"A Ngự, hắn tát em, bây giờ mặt của em vẫn còn đau ô ô ô..." Dung Nhan vừa nói, vừa bắt đầu nức nở.
Đáng thương thôi mà, ai lại không biết giả vờ chứ?
Trong lòng Dung Nhan cười lạnh, thật ra sau bao lâu, chỗ bị Tiết Tu Nhiên tát đã không còn đau nữa, nhưng cậu chính là muốn khóc, muốn giả vờ đau đớn.
Cậu muốn Tiết Tu Nhiên cũng nếm thử tư vị bị người mạnh hơn mình bắt nạt.
Tim Lệ Thừa Ngự như bị dao cắt, ánh mắt lạnh như băng hận không thể biến thành dao thật sự để lăng trì hai kẻ dám làm tổn thương bảo bối của hắn.
"Ngoan, là lỗi của tôi, tôi đã không bảo vệ tốt cho em." Lệ Thừa Ngự cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên má Dung Nhan, trong mắt hắn tràn đầy yêu thương: "Thực xin lỗi, Nhan Nhan, là tôi hại em bị thương."
"Không sao đâu, A Ngự, đó không phải lỗi của anh, là do bọn họ bắt nạt em ô ô ô..."
"Bảo bối ngoan, đừng khóc, đừng khóc." Lệ Thừa Ngự đau lòng cúi đầu, hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Vị mặn của nước mắt trong miệng, khiến trái tim Lệ Thừa Ngự thắt lại đau đớn, ôm bảo bối Dung Nhan vào trong lòng, dỗ dành cậu.
Lúc Lệ Thừa Ngự dùng môi hôn lên nước mắt của Dung Nhan, trong đầu Dung Nhan vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
[Chúc mừng ký chủ, nam chính đã đạt được thành tựu hôn nước mắt của ngài, lượng điện sinh mệnh tăng 10%. Xin ký chủ tiếp tục cố gắng, để mở khóa những thành tụu mới.]
Dung Nhan cảm thấy rất đáng sợ.
[Ăn nước mắt của tôi cũng có thể tăng lượng điện sao? Đúng là một khung cảnh biếи ŧɦái.]
--------o0o--------
Hết chương 13