Bệnh Kiều Đại Lão Độc Sủng Tiểu Cục Cưng

Chương 12: Mạnh Mẽ Ôm Vào Trong Lòng

Nghe được lời Dung Nhan nói, Tiết Tu Nhiên cùng Đồng Văn Vũ đều sợ tới mức mặt tái mét.

Tiết Tu Nhiên dừng lại động tác đánh người, hắn cùng Đồng Văn Vũ cứng người, sợ hãi quay đầu lại.

Dung Nhan nhân cơ hội này, nhanh chóng nhặt cây lau nhà sau lưng lên.

Lúc này, Tiết Tu Nhiên cùng Đồng Văn Vũ quay đầu lại, thì phát hiện nơi bọn họ đang nhìn trống rỗng.

Đừng nói Lệ Thừa Ngự, một người cũng không có.

"Chết tiệt, bị lừa rồi!" Đồng Văn Vũ là người đầu tiên phản ứng.

Tiết Tu Nhiên cũng lập tức tỉnh táo lại, hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự tức giận, hận không thể gϊếŧ chết tiểu tiện nhân Dung Nhan dám chơi bọn họ.

Cả hai cùng lúc quay người lại.

"Dung Nhan, cái đồ tiện..." Tiết Tu Nhiên còn chưa kịp nói hết câu, thì một câu lau nhà bốc mùi hôi thối của WC đã lao về phía hắn.

Dung Nhan cầm cây lau nhà bằng cả hai tay, hung hăn đánh loạn xạ vào Đồng Văn Vũ cùng Tiết Tu Nhiên.

Dung Nhan biết, đây là cơ hội trốn thoát cuối cùng của cậu.

Nếu cậu không hảo hảo nắm chắc, không chỉ bị Tiết Tu Nhiên hủy dung, phỏng chừng còn bị Tiết Tu Nhiên đánh cho nửa chết nửa sống.

Vì vậy, Dung Nhan dùng hết sức lực toàn thân của mình, đánh rất tàn nhẫn.

Bạch bạch bạch...

Cây lau nhà bằng gỗ, hơn nữa ở phía dưới cực kỳ nặng sau khi bị ướt nước. Đánh tới Tiết Tu Nhiên cùng Đồng Văn Vũ liên tục la hét.

"Dung Nhan, mày là cái đồ tiện nhân, mày dám đánh tao, tao sẽ gϊếŧ chết mày a..."

"Thằng chó, đồ Tư Mã, tiện nhân..."

Tiết Tu Nhiên sợ bị đánh vào mặt, dù sao thì hắn cũng đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, nên không thể chịu đựng được việc bị đánh.

Tiết Tu Nhiên vừa chửi thề trong miệng, vừa bảo vệ gương mặt của mình.

Dung Nhan không quan tâm hai người bọn họ mắng mình cái gì, đánh cho bọn họ chạy vắt giò lên cổ không còn rảnh để lo lắng cho bản thân.

Bọn họ chạy nhanh tới cửa, mở cửa nhà WC bị khóa từ bên trong, rồi chạy ra ngoài.

Mới đánh bọn họ có vài cái, Dung Nhan liền cảm thấy như toàn bộ sức lực đều bị rút cạn.

"Hô...Hô..." Dung Nhan ôm trái tim mình, thở hổn hển, hỏi hệ thống: [Số 555, tại sao tôi mới cầm cây lau nhà đánh người có mấy cái thôi, như thế nào lại mệt như vậy?]

Cảm giác như cậu sắp chết.

Tim đập bất thường, đầu choáng váng và đau nhức, như thể cậu có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

[Bởi vì ký chủ chỉ sạt điện tới 30%, lượng điện này, chỉ có thể duy trì hành vi cùng cuộc sống bình thường của con người. Ngài không thể thực hiện bất kỳ vận động kịch liệt nào, tỷ như đánh nhau, hoặc chạy bộ gì đó.]

[Những người khác tiêu tốn thể lực để làm những việc này, còn ngài lại tiêu tốn rất nhiều lượng điện sinh mệnh để đánh nhau.]

[...Đây là hố cha của hội chứng khát da.]

Dung Nhan vừa phun tào, vừa thở hổn hển, đuổi theo phía sau là Đồng Văn Vũ cùng Tiết Tu Nhiên.

Bởi vì bây giờ đang là giờ nghỉ, nên trong công ty vắng tanh, không có nhiều người.

Lệ thị rất rộng lớn, tầng 1 giống như mê cung.

Đây là lần đầu tiên Dung Nhan tới đây, hơn nữa đang có người đuổi theo phía sau, nên cậu hoảng sợ chạy loạn khắp nơi, thậm chí Dung Nhan còn không biết mình chạy đi đâu.

[Nhắc nhở một chút, ký chủ, ngài phải sạc lại điện trước khi hết điện, tìm nam chính và tiếp xúc da thịt với hắn để sạc điện.]

Dung Nhan luôn cảm thấy giọng nói của Số 555 như thế đang hả hê khi thấy người gặp họa.

[Ba ba đã biết rồi.]

"Dung Nhan, tiện nhân, mày đứng lại cho tao!"

Đồng Văn Vũ cùng Tiết Tu Nhiên một thân tanh tưởi chạy ở phía sau, thấy không có ai trong tòa nhà, càng làm càn hơn.

Dung Nhan nghe vậy, càng chạy nhanh hơn, nhưng thời gian trôi qua, do vận động kịch liệt, nên lượng điện của cậu tiêu nao rất nhanh, càng ngày càng yếu đi.

Khi Dung Nhan nhìn thấy cửa thang máy trước mặt, trong mắt cậu hiện lên một tia hi vọng.

Chỉ cần bước vào thang máy, cậu có thể đóng cửa thang máy, nhốt hai kẻ mất trí ở bên ngoài, rồi trốn thoát.

Dung Nhan lao về phía thang máy, nhưng khi cậu còn cách thang máy hai bước, chân Dung Nhan không vững, thân thể lảo đảo, hung hăng ngã về phía trước.

Phía sau, Đồng Văn Vũ đang cầm cây lau nhà, nhìn thấy Dung Nhan sắp ngã xuống đất, Đồng Văn Vũ dùng cây lau nhà đánh lên người Dung Nhan.

Ngay lúc Dung Nhan sắp ngã xuống đất, cây lau nhà trong tay Đồng Văn Vũ chuẩn bị đánh trúng người Dung Nhan nghìn cân treo sợi tóc.

Đinh!

Sau khi tiếng thang máy vang lên, cửa thang máy từ bên trong mở ra.

"Nhan Nhan..."

Một bàn tay to từ trong thang máy vươn ra, cùng với giọng nói trầm đầy từ tính, mạnh mẽ ôm Dung Nhan vào trong lòng.

--------o0o--------

Hết chương 12