Tô Già Nguyệt sợ bị các tỳ nữ trông thấy, vội cúi đầu, liền trầm gương mặt chìm vào làn nước, che giấu sự rung động từ đáy lòng lan đến tận đuôi mắt khóe mày.
Đợi đến khi hơi thở gần cạn, nàng mới trồi lên khỏi mặt nước.
Hai tỳ nữ bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nếu phu nhân có mệnh hệ gì trong lúc tắm gội, các nàng chắc chắn sẽ phải chịu trách phạt nặng nề.
Tô Già Nguyệt nào biết các nàng đang lo lắng thái quá trong lòng. Sau khi ngâm mình một hồi, mồ hôi ẩm ướt trong giấc mơ đã tan biến, nàng chỉ cảm thấy từng tấc da thịt đều khoan khoái dễ chịu.
Đôi tay ngọc ngà khẽ khua làn nước, dường như cảm thấy sự mệt mỏi bệnh tật trong cơ thể cùng với những phiền não thế tục đều theo dòng nước cuốn đi, nàng bất giác trở lại với trái tim trẻ thơ, vui đùa nghịch nước như một đứa trẻ.
Hai tỳ nữ đang dùng chiếc muỗng dài bằng ngọc bích múc nước nóng, từ từ dội xuống bờ vai thơm của nàng.
Dòng nước trắng sữa ấy men theo một lọn tóc đen óng chảy xuống, lướt qua đôi gò bồng đảo trắng như tuyết trước ngực Tô Già Nguyệt, tựa như hòa làm một thể,
“Làn da của phu nhân nhà chúng ta thật là đẹp. Tựa như thịt quả vải vừa bóc vỏ, mịn màng đến mức tưởng chừng chạm vào là vỡ!”
“Đúng thế, thật sự là mịn màng hơn cả ngọc, mượt mà hơn cả mỡ ngọc…”
Các tỳ nữ nói ngọt như mía lùi, ngươi một câu, ta một câu, càng nói càng thêm hào hứng.
Tô Già Nguyệt biết các nàng nói vậy là để nịnh nọt mình, nhưng vẫn cong môi mỉm cười. Dù sao trên đời này, chẳng có nữ nhân nào lại không thích người khác khen mình xinh đẹp cả.
Vệt hồng trên má nàng vẫn chưa tan, nụ cười nhẹ nhàng ấy lại càng thêm kiều diễm, khiến các tỳ nữ lại được dịp khen ngợi không ngớt.
Lại qua một lúc, Tô Già Nguyệt theo tiếng gọi của tỳ nữ mà xoay người lại, nàng gục người bên thành thùng tắm, đôi tay trắng nõn gác lên nhau, kê dưới chiếc cằm thon nhọn, để các tỳ nữ tỉ mỉ lau lưng, xoa bóp vai cho nàng…
Các nàng là người chuyên làm công việc này.
Yêu cầu đầu tiên là phải chưa trải sự đời, tâm tư thuần khiết, như vậy mới không e lệ nhút nhát, rón rén sợ sệt.
Hơn nữa, đôi tay đó phải được nuôi dưỡng từ nhỏ, cần phải bên ngoài mềm mại nhưng bên trong có lực, da tay tuyệt đối không được thô ráp, một khi sần sùi sẽ làm đau làn da vàng ngọc của quý nhân, như vậy là không được. Nhưng lại không thể thiếu sức lực, vì vậy các khớp ngón tay phải có lực như nam tử.
Mà kỹ năng nhận biết huyệt đạo, thông kinh hoạt lạc lại càng khỏi phải bàn. Nếu gặp chỗ khí huyết ứ trệ trên người quý nhân, cũng không được dùng sức quá mạnh, phải chú trọng thực hiện từ từ, tuyệt đối không vì vội vàng mà làm quý nhân đau đớn.
Vóc người của Tô Già Nguyệt vốn rất đẹp, nhưng vì nằm bệnh lâu ngày trên giường nên cũng mắc phải chứng gân cốt cứng đờ, không còn mềm mại như xưa, các tỳ nữ bèn xoa bóp huyệt đạo giúp nàng thư giãn.
Lúc nhẹ lúc mạnh, đều đúng vào những điểm khiến nàng cảm thấy thoải mái.
Cho dù không có sự hầu hạ thượng hạng thế này, chỉ riêng việc ngâm mình trong làn nước ấm áp này cũng đã dễ chịu hơn nhiều so với nước hồ lạnh thấu xương trong giấc mơ kia.
Trong mắt các tỳ nữ, nàng đã ngủ li bì ba ngày, nhưng trong ký ức của Tô Già Nguyệt thì lại giống như đã ngâm mình trong nước lạnh gần ba ngày trời.
Lúc này, trong làn nước ấm áp và sự hầu hạ vô cùng tỉ mỉ, nàng không tránh khỏi cảm thấy buồn ngủ.
Hàng mi đen nhánh khẽ run, nàng lại nhẹ nhàng ngáp một cái.
Đợi đến lúc các tỳ nữ tạm dừng lại để đi thay khăn, ánh mắt Tô Già Nguyệt dừng lại trên tấm gương đồng đặt ở bên cạnh, không kìm được mà mở to mắt.
Người trong gương, là nàng sao?
Mái tóc đen nhánh được thả ra tựa như áng mây ẩm ướt rủ xuống, men theo tấm lưng trắng nõn không tì vết, một mạch chảy xuống làn nước tắm, vòng eo thon thả ẩn hiện trong làn nước, cao hơn nữa là khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đang dần ửng hồng, trong mắt long lanh ánh nước, ươn ướt, giống hệt như chú nai con trong rừng, trong vẻ hoảng hốt lại ẩn chứa nét quyến rũ mê người.
Tô Già Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của chính mình.
Nàng sững sờ đưa tay lên.
Cánh tay gầy guộc như cành cây khô trong lúc bệnh tật không biết từ lúc nào đã biến mất không còn tăm tích.
Nàng dùng một tay vuốt ve bờ vai tròn trịa, rồi đến cẳng tay của tay kia, cảm giác chạm vào vô cùng mịn màng, quả thực tựa như ngọc đẹp, đúng là hai nha đầu kia không hề nói quá.
"Sao, sao lại thế này?"
Tô Già Nguyệt kinh ngạc thốt lên.
Ngọc Hà đang canh giữ bên ngoài, nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của nàng liền vội vàng cùng mấy tỳ nữ vén tấm rèm bích ngọc lên, bước nhanh vào hỏi:
"Phu nhân sao vậy?"
Tô Già Nguyệt nhìn vào gương đồng, ánh mắt run rẩy lộ rõ vẻ kinh ngạc và nghi ngờ: "Thân thể của ta, sao lại biến thành thế này?"
Ngọc Hà còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, cười nói: "Đây vốn là làn da ban đầu của phu nhân mà. Vì nhiễm phải bệnh khí, bị ám khí ô uế bám vào nên mới trở nên khô vàng gầy gò. Bây giờ bệnh đã hết, tự nhiên sẽ trở lại như vậy thôi."
"Không đúng." Tô Già Nguyệt lại nghiêm túc lắc đầu, "Ngay cả lúc ta còn ở khuê phòng, cũng chưa từng có được làn da như thế này."
Làn da thời thiếu nữ tự nhiên là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời người con gái, nhưng lúc này, làn da của nàng lại càng mềm mại mịn màng hơn gấp bội.
Thật sự không giống làn da mà một nữ tử trần gian nên có.
Ngọc Hà ngừng lại một chút, rồi hạ giọng nói: "Lúc phu nhân hôn mê, có gặp được Chủ thượng không ạ?"
"Ta…"
Tô Già Nguyệt vừa nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, hơi nóng đã bốc lên mặt, hai má nóng ran, một lúc lâu sau mới khe khẽ đáp lại một tiếng "Ừm".
Thấy Ngọc Hà cười một cách thấu hiểu, nàng lại vội vàng giải thích: "Không làm gì cả, thật đó."
Ngọc Hà gật đầu nói: "Vậy thì đúng rồi ạ. Hiện tại Chủ thượng đang trong quá trình hồi phục, vẫn chưa thể thực sự gần gũi phu nhân, nên càng cần phải thân mật với phu nhân nhiều hơn để bổ sung tinh khí."
"Hơn nữa, việc này đối với phu nhân cũng rất tốt. Càng thân mật với Chủ thượng, thân thể của phu nhân sẽ càng khỏe mạnh hơn."