Đêm khuya tĩnh mịch, mây trôi tản mác, để lộ ra ánh trăng sáng tỏ.
Trên giường, Tô Già Nguyệt chợt mở mắt.
Như hồn phách vừa trở về, đôi mắt đẹp vô hồn thoáng vẻ mơ màng, chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, nàng đưa tay ôm lấy mình, run rẩy trong màn gấm.
“Phu nhân!”
A Hương ngủ gật bên cạnh nàng, cảm nhận được sự run rẩy liền giật mình tỉnh giấc. Nàng ấy mở mắt thấy Tô Già Nguyệt đã tỉnh, liền kêu lớn một tiếng, gần như nhào tới người nàng.
Tiếng kêu này thật sự quá lớn, các nha hoàn bên ngoài nghe thấy liền chạy vào.
Tô Già Nguyệt cũng bị tiếng gọi làm cho hoàn hồn.
Nàng sờ lên môi, viên ngọc đen ngậm trong miệng đã không còn, cũng không có chút dị thường nào, không đau đớn, không run rẩy, ngay cả hàn khí dày vò nàng cũng biến mất.
A Hương nắm tay nàng, mắt đỏ hoe khóc lóc: “Phu nhân, đã ba ngày rồi, nô tỳ còn tưởng người không tỉnh lại nữa!”
Tô Già Nguyệt hoàn hồn, nhìn A Hương, thở nhẹ một hơi: “Ta không sao.”
Nàng lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài, Thanh Trúc, Ngọc Hà cùng một đám nha hoàn đều đứng bên ngoài, nghe tiếng gọi của A Hương liền vây lại.
Thanh Trúc bước tới đỡ nàng ngồi dậy, tựa vào gối, nói:
“Phu nhân tỉnh lại là tốt rồi.”
“Ừ.”
Tô Già Nguyệt cụp mắt xuống, hàng mi ướŧ áŧ như cánh bướm run rẩy.
Khác với lần trước, lần này tỉnh lại, nàng nhớ được phần lớn cảnh tượng trong mơ.
Là hắn.
Nhất định là hắn.
Cơ Ly.
Thấy Tô Già Nguyệt mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, nhưng hai má lại ửng hồng, Thanh Trúc chắc chắn nàng đã gặp chủ thượng.
Nàng ta ngồi bên giường bắt mạch cho Tô Già Nguyệt một lúc, rồi gọi nha hoàn phía dưới đưa lên một bát nước sương đỏ.
Nước này được chưng cất từ sương trên hoa Xích Vũ ở đỉnh núi tuyết.
Cơ thể Tô Già Nguyệt lúc này nửa lạnh nửa nóng, uống nước bình thường ít nhiều đều sẽ tổn hại thân thể, chỉ có nước sương nửa lạnh nửa nóng này mới có thể xua tan nội nhiệt mà không làm tổn thương nàng.
Tô Già Nguyệt toát mồ hôi khắp người, quả thực miệng đắng lưỡi khô.
Tuy nhiên trong miệng nàng vẫn còn hàn khí, đêm hè nóng bức như vậy lại không muốn uống trà nóng, nên khi tỉnh lại cũng không gọi nước.
Lúc này Thanh Trúc bưng tới, ban đầu nàng chỉ nhấp từng ngụm nhỏ, chẳng mấy chốc đã tự mình bưng bát uống một cách vội vàng.
A Hương vội vàng đỡ lấy bát, khuyên nhủ: “Phu nhân uống chậm thôi, từ từ uống.”
Nàng chỉ nghĩ đây là nước bình thường, nhị phòng tuy hà khắc với họ, nhưng trong viện có giếng, nước vẫn có thể uống mà.
Nhưng nếu nàng biết nước này ngàn vàng khó mua được một chén, chắc chắn sẽ sợ đến mức tay run không cầm nổi.
Tô Già Nguyệt uống liền ba bát lớn, mới cảm thấy cơn nóng bức từ trong mơ mang ra tiêu tan đi một chút, tứ chi cũng hết lạnh lẽo, thoải mái hơn nhiều.
Đợi nàng uống xong, Thanh Trúc lại nói:
“Phu nhân đã đổ mồ hôi ba ngày rồi, để nha hoàn hầu hạ người tắm rửa đi.”
Nghe vậy, Tô Già Nguyệt khẽ “ừ” một tiếng.
Cơ thể nàng so với trước đây nhẹ nhàng khoan khoái hơn, chỉ là da dẻ nhớp nháp khó chịu, cần được làm sạch.
Tiếng “ừ” này cũng bị A Hương nghe thấy, lại khiến tiểu nha đầu cảm thấy khó hiểu.
Không biết vì sao, nàng ấy cảm thấy giọng nói của phu nhân dường như có chút thay đổi.
Tuy vẫn là giọng nói êm ái đó, nhưng tiếng “ừ” này lại e ấp, khiến người ta nghe mà tê dại trong lòng, thậm chí còn mê hoặc hơn cả mỹ nhân trong lầu xanh, như thể hồn phách cũng có thể bị nàng gọi đi mất.
Ngọc Hà thấy nàng ấy ngây ngô, liền cười kéo nàng ấy sang một bên, phân phó nàng ấy đến chỗ Tử Nhụy phụ trách việc ăn uống để chuẩn bị bữa ăn cho Tô Già Nguyệt.
Phu nhân nhà họ đã ba ngày không ăn uống gì, chỉ dựa vào nước linh chi ngàn năm để duy trì, sau khi tắm rửa còn phải dùng chút thức ăn thanh đạm để bổ sung năng lượng.
Chẳng mấy chốc, hạ nhân đã chuẩn bị xong thùng tắm và nước nóng.
Vì thân thể của phu nhân không phải ai cũng có thể nhìn thấy, nên đám người hầu lui ra, chỉ giữ lại các tỳ nữ chuyên lo việc tắm gội.
Trên tấm bình phong lớn dùng để che chắn khi tắm gội, ngà voi trắng tinh được điêu khắc thành hình Quý phi say rượu, sống động như thật.
Sau tấm bình phong, các tỳ nữ giúp Tô Già Nguyệt cởi chiếc áo ngủ màu trắng trăng khoác ngoài, lại cởi bỏ chiếc yếm màu trắng ánh hồng đã thấm mồ hôi, rồi đỡ nàng vào trong thùng.
Tô Già Nguyệt từ từ ngồi xuống, dòng nước tắm màu trắng sữa tựa ngọc dâng lên, vừa ngập đến xương quai xanh của nàng.
Các tỳ nữ hòa tan vào nước loại tảo đậu đã được nghiền mịn cẩn thận.
Hương thơm nồng nàn tựa như gợn sóng lan tỏa, rồi lại theo làn nước thấm sâu vào da thịt nàng.
Tô Già Nguyệt cúi đầu ngửi thử, chỉ mơ hồ phân biệt được hai loại hương thơm nồng nàn của đinh hương và trầm hương, bèn hỏi: “Trong nước tắm này có những gì vậy?”
Tỳ nữ bẩm báo: “Loại tảo đậu này có thêm đinh hương, trầm hương, thanh mộc hương, còn có mộc tê tủy, bột trân châu, dịch hoa quỳnh và các loại nguyên liệu quý hiếm khác cực tốt cho làn da nữ tử.”
Tô Già Nguyệt sững sờ, chỉ hai loại hương liệu vừa ngửi thấy nàng đã cảm thấy xa xỉ, không ngờ còn dùng nhiều thứ đến vậy.
“Có phải tốn rất nhiều tiền không?”
Tỳ nữ cười đáp: “Đồ dùng cho phu nhân, đương nhiên phải là loại tốt nhất.” Lại nói thêm: “Huống hồ sự sủng ái của chủ thượng, sao có thể dùng những vật tầm thường này để đo lường được?”
Tô Già Nguyệt nghe các nàng nhắc tới chủ thượng, tim khẽ run lên.
Nhớ lại chuyện trong mơ, vầng mây hồng trên má lại tựa như bị hơi nóng làm bừng lên.
Rõ ràng cũng chưa làm gì, vậy mà lại cảm thấy xấu hổ khôn xiết.
Cũng không biết mình đã nói sai điều gì, mà lại khiến ngài ấy trách phạt nàng như thế.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có chuyện Lý Kỳ, nhưng nếu ngài ấy vì chuyện đó mà cảm thấy nàng không ra gì, tại sao còn phái nhiều tỳ nữ đến hầu hạ nàng thế này?
Nàng nhớ vυ' nuôi từng nói, Si tộc không phải người thường, không tuân theo những quy tắc ở nhân gian, ngay cả nghi lễ thành hôn cũng là chiều theo Tô gia của các nàng, chứ không phải quy củ của bản tộc.
Nhưng tuy nhìn thì giống như trừng phạt, song khi thật sự nhớ lại, lại không đau đớn đến mức khó chịu đựng như vậy.
Chẳng lẽ đây chính là quy củ của Si tộc sao?
Các tỳ nữ không biết Tô Già Nguyệt đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng ngẩn ngơ, gương mặt xinh xắn lúc trắng bệch, lúc lại đỏ bừng.
Khi trắng thì như thể bị gió lạnh xâm nhập, tình cảnh thê thảm, khi đỏ lại tựa như ráng mây hồng nhuộm đặc, gần như sắp rỉ máu. Họ vội vàng vắt chiếc khăn lụa, vừa gọi “Phu nhân”, vừa tất bật nhẹ nhàng lau cho nàng.
Tô Già Nguyệt bị gọi mấy tiếng mới miễn cưỡng hoàn hồn, nàng cúi mắt nhìn làn nước tắm đυ.c ngầu, dường như cũng có thể phản chiếu gương mặt đỏ bừng tai nóng của mình, bèn nhận lấy khăn lụa áp lên mặt.
Cũng thật kỳ lạ, trong mơ nàng rõ ràng sợ muốn chết, thân thể run rẩy, thế mà khi tỉnh lại lại giống như đã lớn gan hơn.
Không còn sợ chút nào nữa.
Nhưng cũng e thẹn hơn trong mơ vài phần.
Giờ phút này rõ ràng đang ngâm mình trong làn nước ấm áp, vậy mà lại tựa như vẫn cảm nhận được lớp vảy đen cứng rắn kia không ngừng cọ xát vào làn da mềm mịn của nàng, lạnh lẽo đến mức khiến nàng run rẩy…