Chu Thận vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì Phong Thanh đột nhiên căng thẳng: "…Kiếm Tôn đại nhân đến rồi."
Kiếm Tôn? Vị Nguy Tuyết Kiếm Tôn thần bí kia? Cuối cùng hắn ta cũng có cơ hội diện kiến nhân vật lừng lẫy ấy?
Lòng Chu Thận phấn khởi vui mừng, vội vã nhìn theo ánh mắt của Phong Thanh.
Một bóng hình cao gầy đang từng ra từ màn mưa.
Người ấy vận bạch y, tóc đen như mực, dung nhan thanh thoát. Dưới màn mưa mờ ảo, nét mặt tuy dịu dàng nhưng khí chất lại lạnh lùng đến mức khiến người khác không khỏi kính sợ.
Chu Thận ngẩn người, trong phút chốc, người nọ đã tiến tới trước mặt.
Ánh mắt đối phương nhẹ nhàng hạ xuống, dù chỉ cách nhau một bậc thềm ngắn ngủi, nhưng lại xa xăm như mặt nước và vầng trăng, không thể chạm tới.
Phong Thanh lập tức cúi người, cung kính hành lễ: "Bái kiến Kiếm Tôn đại nhân."
Thẩm Nguy Tuyết thản nhiên hỏi: "Các ngươi là ai?"
"Vãn bối tên là Chu Thận, là đệ tử vừa nhập môn một tháng trước!" Không đợi Phong Thanh trả lời, Chu Thận đã nhanh nhảu mở miệng trước.
Phong Thanh liếc nhìn hắn, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
Hắn ta cố tình không nhắc đến việc mình là đệ tử của Huyền Hư trưởng lão, mà lại nói mình mới nhập môn, rõ ràng là muốn đánh lừa Kiếm Tôn, để Kiếm Tôn hiểu lầm rằng hắn ta chưa chính thức bái sư.
Với tư chất như hắn ta, mà còn dám vọng tưởng nhận được sự ưu ái của Kiếm Tôn, đúng là buồn cười...
Thấy Chu không biết tự lượng sức, Phong Thanh quyết định không nói gì thêm, chỉ đứng im để hắn ta tự xoay xở.
Thẩm Nguy Tuyết liếc Chu Thận một cái: "Ta không hỏi điều đó."
"Hả? Vậy, vãn bối cứ tưởng..." Chu Thận sửng sốt, khuôn mặt thoáng hiện vẻ lúng túng.
Phong Thanh cười lạnh trong lòng, vẫn giữ im lặng.
Chu Thận thấy hắn làm bộ như không liên quan, tức giận nghiến răng.
Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Kiếm Tôn, dõng dạc nói: "Là thế này, vãn bối gần đây phát hiện có kẻ lạ nhiều lần lén vào Tê Hàn Phong, nghi ngờ đó là nội gian của Ma đạo, nên đã âm thầm điều tra..."
Hắn mới nói được nửa câu, thì từ xa, Bạch Miểu đột nhiên cầm ô chạy băng qua màn mưa.
"Sư tôn, người đi nhanh quá rồi!"
Bạch Miểu dừng lại bên cạnh Thẩm Nguy Tuyết, thở hổn hển, trong tay ôm chiếc đạo bào màu xanh.
Sư…tôn?
Chu Thận ngây người, ngay cả Phong Thanh, người luôn cúi đầu giả chết, cũng bất ngờ ngẩng lên.
Chỉ thấy Kiếm Tôn cao quý đang nhẹ nhàng vỗ lưng thiếu nữ, giọng nói ôn hòa: "Thứ lỗi, ta quên mất ngươi ở phía sau."