Sau Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Thành Tốt Thí Được Người Người Theo Đuổi

Quyển 1 - Chương 10

Hệ thống bắt đầu hiểu biết và nghe lời hơn, nhanh chóng tra cứu dữ liệu để đưa ra lời giải thích: [Ký chủ, "bao nuôi" là một thuật ngữ chỉ việc thiết lập mối quan hệ dựa trên giao dịch kinh tế. Nói đơn giản hơn, đó là việc hình thành mối quan hệ vì tiền, được duy trì bởi tài sản và nhu cầu.]

Đông Khiểm mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại: [Ta có hỏi mi sao?]

Hệ thống: QvQ

Đông Khiểm khẽ nhướng mắt, giải thích ngắn gọn cho Giang Thù hiểu: “Bao nuôi có nghĩa là từ hôm nay, tôi gọi thì cậu phải đến, đồng thời cũng phải đáp ứng những nhu cầu sinh lý của tôi. Đổi lại, tôi sẽ cho cậu rất nhiều tiền, đủ để cả đời sau cậu không lo chuyện cơm áo.”

Không biết có phải Đông Khiểm bị ảo giác hay không, nhưng trong khoảnh khắc khi nghe đến cụm từ "nhu cầu sinh lý", ánh mắt Giang Thù nhìn cậu có chút khác lạ.

Cũng khó trách, rốt cuộc đêm qua tốt xấu gì Đông Khiểm cũng đã giúp hắn một phen.

Ít nhất thì từ ngày hôm qua đến giờ, có lẽ Giang Thù vẫn còn coi cậu là một người tốt. Vậy nên lúc hắn biết được cái người mang danh người tốt này thật ra là một kẻ xấu xa đang nhớ thương thân thể của mình, trong lòng sẽ không khỏi thất vọng.

Có lẽ giở phút này, thiếu niên trước mặt đã mất hết niềm tin, khiến Đông Khiểm không khỏi cảm thấy phiền muộn.

Tuy rằng những điều kiện mà cậu đưa ra người bình thường rất khó cự tuyệt nhưng cậu cũng biết nhân vật thụ chính không giống người thường, hắn sẽ không dễ dàng vì năm đấu gạo mà khom lưng uốn gối. Tiếp theo, cậu chắc chắn vẫn sẽ phải vừa đe dọa vừa dụ dỗ người ta rồi.

Đông Khiểm đã bắt đầu sắp xếp ngôn từ để thao túng tâm lý đối phương.

Ai ngờ giây tiếp theo, Giang Thù lại gật đầu đồng ý: “Được.”

Trong phút chốc, đầu óc Đông Khiểm chết máy không phản ứng kịp, cậu ngơ ra một lát.

Giang Thù đồng ý sao?

Sao hắn đáp ứng dễ dàng quá vậy hả!!!

Bao nhiêu lời dụ dỗ đi kèm với đe dọa cậu chuẩn bị còn chưa nói ra đâu!

Nhưng Đông Khiểm cũng chỉ ngơ ra trong chốc lát đó mà thôi, cậu rất nhanh đã giấu đi nỗi khϊếp sợ trong mắt mình.

Theo nguyên tác, khi nhân vật thụ chính bị ép buộc và khuất phục, chấp nhận lời đề nghị bao nuôi của Đông Khiểm, thì đó là lúc Đông Khiểm hoàn toàn tháo bỏ vỏ bọc, để lộ bản tính ác liệt của mình.

Nhưng tiếp theo cậu phải thể hiện sự ác liệt này thế nào đây?

Không đợi cậu suy đoán lý do xong, Giang Thù đột nhiên hỏi: “Đông thiếu gia… Cậu sẽ bao nuôi những người khác nữa sao?”

Mắt Đông Khiểm sáng lên.

Cơ hội thể hiện sự ác liệt của mình đến rồi!

Đông Khiểm nhìn về phía hắn, khóe môi cậu khẽ cong lên, nói với vẻ rất vô trách nhiệm: “Đây không phải là chuyện của cậu.”

Đông Khiểm nhẹ nhàng vuốt tóc Giang Thù đầy trìu mến, nhưng những lời mà cậu nói ra lại khiến cho tim người khác nhói đau: “Nếu đã là quan hệ bao nuôi thì cậu đâu có quyền bắt tôi phải bó buộc bản thân với mỗi mình cậu chứ.”