Giang Thù nhìn hắn, ánh mắt vô cùng phức tạp, đủ loại cảm xúc đan xen, chỉ có điều không thấy được bất kì chán ghét hay thù hận nào.
Có lẽ hiện tại đầu óc hắn vẫn chưa thực sự tỉnh táo, vẫn chưa thể suy luận ra ai là người đã đẩy mình đến tình cảnh hiện tại
Đông Khiểm suy nghĩ một chút, rồi rót cho hắn một ly nước, dựa đầu giường đỡ hắn ngồi dậy.
Không biết có phải Giang Thù nghi ngờ trong nước có thứ gì không, mà khi ly nước đến gần môi, hắn nghiêng đầu tránh theo bản năng.
Đông Khiểm hạ mắt, chậm rãi giải thích: "Tình trạng hiện tại của cậu cần uống nhiều nước ấm."
Hệ thống lật sách y học, có chút bối rối: [Tại sao uống nhiều nước ấm lại có thể chữa bách bệnh vậy?]
Đông Khiểm: […]
Nghe xong lời cậu nói, Giang Thù do dự một chút rồi thật sự bắt đầu chậm rãi uống nước.
Thấy hắn đã chịu uống, Đông Khiểm mím môi, bỗng nhiên nói: "Xin lỗi, là bạn của tôi đã hiểu nhầm ý tôi."
Giang Thù ngẩng đầu nhìn cậu. Không hổ là nhân vật được người người theo đuổi trong tiểu thuyết, đôi con ngươi của hắn trong veo, thuần khiết, khi nhìn người khác không mang theo chút tạp niệm nào, dễ dàng khiến người ta nảy sinh thiện cảm. Tương tự, những kẻ có suy nghĩ khinh nhục hắn sẽ cảm thấy tội lỗi.
Đông Khiểm cúi đầu, lông mi khẽ rung. Bất kể cậu có nhẫn tâm hay không thì việc quan trọng nhất lúc này là nhận mọi trách nhiệm về phía mình để có thể thu thập được giá trị thù hận của Giang Thù.
Cậu sắp xếp lại cốt truyện hôm nay một chút rồi ôn tồn nói với Giang Thù: "Tôi hiểu rất rõ về cậu. Tôi nghe nói cậu đang học đại học, trong nhà lại có mẹ đang mang bệnh nặng. Tôi thật sự rất khâm phục cậu, gặp hoàn cảnh khó khăn như vậy mà vẫn có thể kiên cường đối mặt."
Sau khi giúp hắn trải lại chăn, Đông Khiểm cũng chuyển chủ đề: "Tôi có một cách có thể giúp cậu bớt gánh nặng, cậu có muốn nghe không?"
Lúc Đông Khiểm nghiêm túc nhìn người khác, cả người cậu lộ ra vẻ nguy hiểm nhưng lại rất quyến rũ, trong đôi mắt đào hoa ẩn chứa vài phần ý cười, giống như đã tỉ mỉ bố trí bẫy rập, đang dụ dỗ con mồi cắn câu.
Giang Thù nuốt nước miếng, nương theo lời cậu hỏi: “Cách gì?”
Đông Khiểm cười đáp: "Rất đơn giản, để tôi bao nuôi cậu."
Không thể không nói, câu nói này thực sự bộc lộ hoàn toàn bản chất nhân vật.
Việc bị "bao nuôi" đối với nhân vật chính thụ là một sự sỉ nhục không thể nghi ngờ. Theo tính cách của hắn thì chắc chắn sẽ từ chối, nhưng nếu tiếp theo hắn từ chối, Đông Khiểm sẽ không do dự mà dùng tình trạng bệnh của mẹ hắn để uy hϊếp, hoàn toàn lộ ra đuôi cáo.
Đến lúc đó, giá trị thù hận của nhân vật thụ chính đối với cậu chắc chắn sẽ tăng vọt, giúp Đông Khiểm tiến gần một bước đến nhiệm vụ thành công tìm đường chết của mình.
Ai ngờ Giang Thù chớp mắt, ngây thơ hỏi: "Cậu nói bao nuôi... Nghĩa là sao cơ?"
Đông Khiểm: "…"
Không phải chứ, sao lại bắt cậu phổ cập khoa học ở cái nơi thế này vậy?! Bây giờ nhân vật thụ chính đều ngây thơ như vậy sao?!